Aiko vừa bước ra khỏi thang máy, tay ôm chặt chiếc cặp tài liệu, mắt liếc nhanh đồng hồ treo tường ở văn phòng. Đã 8 giờ tối, cả tầng lầu gần như trống rỗng, chỉ còn ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy yếu ớt. Cô thở dài, đặt cặp xuống bàn làm việc rồi xoa nhẹ thái dương. “Lại tăng ca nữa à…” – cô lẩm bẩm, giọng mệt mỏi nhưng không chút cáu kỉnh, như thể đã quen với chuyện này.

Cửa phòng sếp bất ngờ mở ra, ông Tanaka bước ra với chiếc áo sơ mi xắn tay, tóc hơi rối nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đặc trưng. “Aiko, cô vẫn chưa về à?” – ông hỏi, giọng trầm nhưng không lạnh lùng, ánh mắt thoáng chút ngạc nhiên.

“Dạ, em muốn xong báo cáo tuần này trước deadline. Anh cũng chưa về sao?” – Aiko đáp, nở một nụ cười nhạt, cố giữ vẻ chuyên nghiệp dù cơ thể đã bắt đầu rã rời.

Tanaka gật nhẹ, bước lại gần bàn cô, tay cầm cốc cà phê đã nguội. “Ừ, tôi cũng đang xem lại mấy con số. Nhưng mà…” – ông ngập ngừng, đặt cốc xuống – “cô làm nhiều quá rồi đấy. Nghỉ một chút đi, tôi pha trà cho.”

Aiko hơi ngẩn ra, không ngờ sếp lại đề nghị thế. “Dạ, không cần đâu, em ổn mà…” – cô nói, nhưng Tanaka đã quay lưng đi về phía góc pantry nhỏ của văn phòng. Chẳng mấy chốc, ông mang ra hai cốc trà xanh nóng, mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa.

“Cảm ơn anh…” – Aiko cầm cốc, hơi ấm từ trà làm cô thả lỏng đôi chút. Hai người ngồi đối diện nhau trong im lặng, chỉ nghe tiếng quạt máy khe khẽ trên trần. Rồi Tanaka lên tiếng, giọng trầm hơn thường lệ: “Aiko, cô có bao giờ thấy mệt vì công việc không?”

Cô ngước mắt nhìn ông, thoáng bất ngờ nhưng rồi cười nhẹ. “Có chứ, nhưng em nghĩ ai cũng vậy mà. Anh thì sao?”

Tanaka nhấp một ngụm trà, ánh mắt ông dường như sâu hơn. “Tôi cũng mệt. Nhưng đôi khi, có người ở lại cùng thế này… lại thấy nhẹ nhõm.”

Không khí chợt thay đổi, không còn là câu chuyện công việc nữa. Aiko cảm nhận được ánh nhìn của Tanaka, không hẳn là áp lực, mà là một sự gần gũi khó tả. Cô đặt cốc trà xuống, tay vô thức đan vào nhau. “Anh nói vậy, em cũng thấy… đỡ trống trải hơn.”

Tanaka mỉm cười, lần đầu tiên trong tối nay, nụ cười ấy không mang vẻ nghiêm nghị của một người sếp. Ông đứng dậy, bước lại gần cô, tay khẽ chạm vào vai Aiko. “Nếu cô không phiền, tôi muốn gần cô hơn một chút… không phải với tư cách sếp.”

Aiko không đáp, chỉ khẽ gật đầu, đôi má ửng hồng. Trong căn phòng tĩnh lặng, hơi thở của cả hai dần hòa quyện, và những ranh giới công việc tan biến trong một khoảnh khắc rất thật, rất đời thường – như cách người ta tìm đến nhau giữa guồng quay cuộc sống ở Nhật Bản.

18+ Hàn Quốc 2017 Vietsub Nữ Nhân Viên Làm Tình Cùng Sếp
18+ Hàn Quốc 2017 Vietsub Nữ Nhân Viên Làm Tình Cùng Sếp