Thanakorn ngồi trên ghế nhựa trong căn nhà trọ nhỏ gần bãi biển Jomtien, Pattaya, tay cầm chai bia, mắt nhìn ra cửa sổ. “Hôm nay chạy xe ít khách, chán thật,” anh lẩm bẩm, xoa vai mỏi sau ca làm tuk-tuk. Cửa bật mở, Supaporn bước vào, tay xách túi đồ ăn vặt, váy ngắn ôm sát. “Anh rủ em qua chơi à? Có gì vui không?” cô hỏi, cười tươi, đặt túi xuống bàn.
“Chơi với anh là vui rồi,” Thanakorn cười, kéo cô vào. “Chơi gì mà chơi, anh chỉ giỏi nói,” Supaporn trêu, ngồi cạnh anh. Anh đứng dậy, dẫn cô vào phòng ngủ: “Vào đây, anh cho em xem cái vui.” Cô theo, nhìn cái giường gỗ trải nệm xanh, vài trái banh nhỏ bảy màu lăn lóc trên đó.
Họ ngả xuống giường, Supaporn leo lên người anh, cởi áo khoác, để lộ áo mỏng ôm vú căng. Thanakorn tụt quần, để cu lộ ra, tay vuốt đùi cô: “Ngồi lên đi em.” Cô cười, vén váy, cưỡi xuống, lồn ướt át ôm lấy cặc anh, nhịp chậm như sóng ngoài biển. “Đụ sướng thật, anh nhanh chút đi,” cô thì thào, tay bấu vai anh, tiếng banh nhỏ lăn kêu lóc cóc trên nệm. Anh đẩy hông lên, tay siết vú cô qua áo, cảm giác ấm lan qua da, tiếng sóng xa xa vọng vào. “Lồn em chặt quá, anh chịu không nổi,” anh lẩm bẩm, tăng nhịp, banh lăn rơi xuống sàn, cả hai đạt đỉnh, ngã ra nệm xanh thở hổn hển.
“Đã thật,” Thanakorn nói, vuốt tóc cô. Supaporn cười mệt, chỉnh váy: “Đã thì đã, nhưng lần sau đừng để banh lăn lung tung.” Anh gật, nhặt trái banh bảy màu: “Ừ, để anh dọn.” Cô đứng dậy, lấy chai nước trong túi: “Uống không? Em khát rồi.” Anh uống một ngụm, nước tràn xuống cằm: “Mai em qua nữa không?” Supaporn gật: “Ừ, nhưng anh nấu gì ăn đã.” Họ ngồi trên giường, ăn đồ vặt, tiếng sóng biển hòa với tiếng cười, căn trọ yên tĩnh dần khi đêm xuống.