Lara đứng trong góc bếp căn hộ nhỏ ở Vienna, tay cầm hộp bánh quy, mắt lướt qua kệ đồ ăn. “Hết cái gì ngon rồi,” cô lẩm bẩm, giọng hơi bực. 28 tuổi, Lara nặng khoảng 100kg, dáng tròn trịa, tính gọn gàng nhưng đôi lúc lười biếng. Tiếng cửa mở, Erik bước vào, tay xách túi đồ. “Tôi mua ít bánh đây, cậu muốn ăn không?” anh hỏi, cười tươi. 26 tuổi, Erik thoải mái, hay quan tâm, luôn làm Lara thấy dễ chịu.
“Để đó đi, tôi đang tìm đồ,” Lara đáp, đặt hộp xuống. Erik tiến lại gần, đứng sát cô: “Cậu đừng lục nữa, nghỉ chút đi.” Anh chạm vào vai cô, tay nhẹ nhàng. Lara quay lại: “Cậu gần quá đấy…” Erik cười: “Gần chút có sao đâu, tôi thích cậu mà.” Lara đỏ mặt, nhưng không lùi: “Cậu lạ thật.”
Erik kéo cô ra sofa, cả hai ngồi xuống. “Thư giãn đi, tôi muốn gần cậu hơn,” anh thì thào, hôn lên trán cô. Lara đáp lại, ôm cổ anh, tay cởi áo khoác ngoài, để lộ áo thun ôm sát thân hình đầy đặn. Erik tụt áo mình, chỉ còn áo lót. “Cậu chắc không?” Lara hỏi, giọng run. Anh gật đầu: “Chắc, tôi thích cậu lâu rồi.”
Lara quỳ xuống sàn trước sofa, kéo quần anh xuống, tay chạm vào con cặc anh. Cô cúi đầu, môi nhẹ nhàng ngậm lấy, mút chậm rãi. Erik rên khẽ, tay bấu sofa: “Lara… cậu làm tôi sướng quá.” Cô ngẩng lên, cười: “Thích thì tôi làm tiếp.” Cô liếm quanh đầu, lưỡi xoáy nhẹ, rồi mút sâu hơn, tay vuốt nhẹ nhàng, làm anh thở mạnh: “Cậu giỏi thật…”
Họ đổi vị thế, Erik nằm ngửa, Lara trèo lên, cởi quần mình, lồn ướt át chạm vào anh. Cô ngồi xuống, anh nhấp hông, chậm rãi rồi đều đặn. “Nhẹ chút… tôi nặng đấy,” Lara nói, tay chống sofa. Erik vuốt đùi cô: “Tôi thích thế, cứ thoải mái.” Anh đẩy sâu, cảm giác ấm áp bao lấy anh, lồn cô siết nhẹ mỗi lần anh thúc. Lara cong người, rên nhỏ: “Nhanh hơn… sướng lắm.” Erik tăng tốc, tay bóp mông cô qua lớp thịt mềm, sofa kêu nhẹ dưới sức nặng. “Cậu thấy sao?” anh hỏi, mồ hôi lăn dài. Lara gật: “Rất thích… tôi sắp ra.”
Cả hai nhịp nhàng, Lara run lên, lồn co bóp mạnh, lên đỉnh, còn Erik cũng phóng ra, ngã ra sofa thở hổn hển. “Cậu làm tôi mệt quá,” Lara nói, cười mệt. Erik vuốt tóc cô: “Nhưng vui mà, đúng không?” Cô gật: “Ừ, vui thật.” Họ nằm đó, quần áo xộc xệch, túi bánh vẫn trên bàn. “Nghỉ chút rồi ăn nhé,” Erik nói. Lara đồng ý: “Được, tôi lười đứng dậy.” Cả hai cười, im lặng tận hưởng.