Tào Vân Thâm đẩy cửa nhà nghỉ nhỏ gần ga Côn Minh, tay xách túi đồ, vai nhức nhối sau ca sửa xe máy muộn ở xưởng. “Làm khuya mệt muốn chết,” anh lẩm bẩm, tóc ngắn bù xù bám bụi, áo phông cũ nhàu nhĩ – dấu ấn của một thợ sửa xe 29 tuổi từ gia đình buôn phụ tùng ở Vân Nam, tính thật thà nhưng nghịch ngợm, thích thử đồ lạ. Tề Nhất Đồng bước theo, tay ôm túi kẹo, tóc bob nhuộm cam lòa xòa trước mắt. “Anh rủ em vào nhà nghỉ giờ này làm gì thế?” Nhất Đồng hỏi, giọng nghi ngờ pha chút tò mò – cô 24 tuổi, bán vé tàu ở ga, nhút nhát nhưng dễ bị cuốn theo trò đùa của anh sau mấy năm yêu nhau.

“Thử cái mới, em đừng sợ,” Vân Thâm cười, đặt túi xuống giường lót ga trắng cũ, lôi ra món đồ chơi tự chế – một con cu giả gắn đế hút anh làm từ tuần trước. “Cái gì đây?” Nhất Đồng tròn mắt, đỏ mặt, tay siết chặt túi kẹo – thói quen khi lo lắng của cô. “Vào toilet với anh,” anh kéo cô vào, đậy nắp bồn cầu, gắn đồ chơi lên. “Ngồi lên đi, anh muốn thử,” anh nói, tay chỉnh váy cô, mắt sáng rực như khi tìm được món phụ tùng hiếm. Nhất Đồng ngập ngừng: “Anh điên à? Lạnh lắm đấy.” Anh cười: “Thử chút thôi, em không thích thì dừng.”

Cô ngồi xuống, tay bấu vai anh, từ từ thụt xuống, cảm giác mát lạnh từ đồ chơi lan qua da. “Nhột quá…” cô lẩm bẩm, tay anh giữ hông cô, nhịp đều như khi anh sửa bánh xe, tiếng nước nhỏ từ vòi hỏng tí tách xen vào. “Thích không em?” anh hỏi, giọng trầm ấm. “Ừ… nhưng nhanh lên, em ngại,” cô thì thào, tay đẩy nhanh, cảm giác trơn tru như nước làm cô thở dốc. Họ dừng lại, Nhất Đồng đứng dậy: “Đủ rồi, ra ngoài đi.”

Ra giường, Vân Thâm đặt điện thoại quay clip, kéo cô nằm xuống. “Giờ mới thật,” anh thì thào, cởi quần, đi vào cô, nhịp chậm. “Nhẹ chút anh, em mệt,” cô nói, tay vuốt tóc anh – kiểu làm nũng quen thuộc. Anh đẩy sâu, tiếng giường kêu hòa tiếng vòi nước xa xa, cả hai đạt đỉnh, ngã ra thở hổn hển.

“Clip này để đâu?” Nhất Đồng hỏi, chỉnh váy, giọng lo xa như khi kiểm vé tàu. Vân Thâm cười, xóa clip ngay: “Anh giữ làm gì, em đừng lo.” Cô hừ: “Xóa là tốt, lần sau đừng nghịch vậy.” Anh gật, ôm cô – sự chu đáo hiếm hoi giữa tính xuề xòa: “Thôi, ngủ chút đi.” Nhà nghỉ yên tĩnh, chỉ còn tiếng cô lẩm bẩm: “Mai em đi sớm, anh đừng quên.”

Cái Lồn Thơm Của Em Loli China Khiến Anh Muốn Bỏ Tiền Ra Nuôi
Cái Lồn Thơm Của Em Loli China Khiến Anh Muốn Bỏ Tiền Ra Nuôi