rương Tiểu Hoa vừa bước qua cửa nhà nghỉ ở Hàng Châu, tay cầm chai nước ngọt, quay sang nhìn Lưu Vĩ đang lóng ngóng đeo chiếc mặt nạ đen kiểu ăn cướp: “Anh làm gì mà trùm kín thế, ngại à?” Cô gái 20 tuổi, làm thu ngân siêu thị, cười lớn, vứt túi đồ xuống giường. Lưu Vĩ, bạn trai cô, một anh thợ sửa điện 24 tuổi, đỏ mặt dưới lớp mặt nạ, giọng ngập ngừng: “Tiểu Hoa, anh ngại thật, lỡ ai thấy thì sao…”
Tiểu Hoa nhún vai, cởi áo khoác ngoài, để lộ áo thun mỏng và quần ngắn: “Thấy thì sao, em thích anh thì vào đây thôi, ngại gì!” Cô nằm ngửa ra giường, kéo quần xuống: “Nhanh đi, em chờ lâu rồi!” Lưu Vĩ đứng im, tay run run chỉnh mặt nạ, nghĩ thầm: “Mình đeo cái này trông ngố quá, nhưng không đeo lại ngại chết.” Tiểu Hoa lườm: “Anh đứng đó làm gì, không làm thì em tự làm đây!”
Lưu Vĩ hít sâu, cởi quần, con cặc cứng lên dưới lớp mặt nạ trông hơi buồn cười. Anh tiến tới, đè cô xuống, đâm thẳng vào lồn cô: “Tiểu Hoa… anh làm đây…” Tiểu Hoa rên lên, tay bấu vai anh: “Ừ… sướng quá, anh mạnh lên!” Anh thúc nhanh, tiếng da thịt va chạm vang trong phòng, mặt nạ đen che kín mặt làm anh thở khó, nhưng anh không dám bỏ.
“Anh Vĩ, địt em mạnh nữa đi, thích thật!” Tiểu Hoa hét nhỏ, không chút ngại ngùng, chân quấn quanh hông anh. Lưu Vĩ thở hổn hển qua mặt nạ: “Em sướng không? Anh cũng sướng…” Anh bóp mông cô, tăng tốc, mồ hôi thấm ướt mặt nạ. Tiểu Hoa cười: “Nhìn anh đeo cái này buồn cười ghê, nhưng làm thì ngon!” Lưu Vĩ xấu hổ, nghĩ: “Cô ấy không ngại, sao mình lại thế này…”
Cả hai chìm trong cơn sướng, Tiểu Hoa cong người: “Anh, em ra đây!” Lưu Vĩ bắn tinh ngập trong cô, ngã xuống thở dốc, mặt nạ lệch sang một bên. Tiểu Hoa lau mồ hôi, cười: “Anh bỏ cái mặt nạ ra đi, nóng lắm đúng không?” Lưu Vĩ gỡ ra, mặt đỏ bừng: “Ừ, nóng thật, lần sau anh không đeo nữa đâu.”
Cô ôm anh: “Làm gì cũng được, miễn anh thích em là đủ.” Lưu Vĩ gật đầu, nghĩ: “Cô ấy thoải mái thật, mình lo xa quá.” Điện thoại reo – bạn anh hỏi tối nay đi nhậu không. “Không đi, mệt rồi,” anh đáp, liếc Tiểu Hoa đang mặc quần, cười khẽ: “Lần sau em chọn chỗ khác nhé, anh đỡ ngại hơn.”
Tiểu Hoa nháy mắt: “Được thôi, nhưng anh đừng ngại, em không để ý đâu!”