“Lần này mày mà bị tóm nữa thì đừng gọi tao!” – giọng anh trai Reina quát qua điện thoại trước khi cúp máy. Cô vừa ra tù được hai tuần, đôi tay còn run khi nhớ lại những ngày trong trại giam vì tội cướp giật. Reina ngồi trong góc quán cà phê nhỏ, nhấp ngụm nước lọc miễn phí, mắt láo liên nhìn đám đông ngoài cửa kính. “Mình cần tiền…” – cô tự nhủ, tay siết chặt chiếc túi rách.

Cô đứng dậy, lững thững đi bộ qua khu phố quen thuộc, định bụng tìm một ai đó sơ hở để ra tay. Gần công viên, Reina để ý một thanh niên – Taro – đang ngồi trên ghế đá, tai đeo headphone, túi xách để hớ hênh bên cạnh. Cô tiến lại gần, nhưng khi vừa định giật túi, Taro ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô. “Cô làm gì đấy?” – anh hỏi, giọng bình tĩnh nhưng sắc.

Reina giật mình, định chạy, nhưng Taro nhanh hơn, nắm lấy cổ tay cô. “Đừng chạy, tôi không báo cảnh sát đâu. Nhưng cô phải nói rõ,” – anh nói, ánh mắt không rời. Reina cắn môi, biết mình không thoát được. “Tôi… tôi cần tiền,” – cô lí nhí. Taro nhíu mày, rồi bất ngờ cười khẩy. “Cướp không được thì làm gì tôi bây giờ?”

Cô nhìn anh, một ý nghĩ lóe lên. “Anh… ở lại với tôi hai ngày đi. Không cần tiền, chỉ cần thế thôi,” – Reina nói, giọng run nhưng kiên quyết. Taro ngạc nhiên, nhưng không từ chối, gật đầu như thể tò mò xem cô định làm gì. Họ đi thẳng đến một nhà nghỉ gần đó, không ai hỏi thêm.

Vào phòng, Reina khóa cửa, kéo Taro ngồi xuống giường. “Cô nghiêm túc đấy à?” – anh hỏi, giọng nửa đùa. “Ừ, tôi không đùa,” – cô đáp, cởi áo ngoài, ánh mắt không né tránh. Taro im lặng, để cô dẫn dắt. Cô đẩy anh nằm xuống, hôn lên cổ, tay cởi áo anh nhanh gọn. Họ quấn lấy nhau, Reina chủ động, tiến vào nhịp nhàng, hơi thở gấp gáp hòa quyện. “Chậm chút…” – Taro nói, nhưng cô không nghe, tiếp tục qua hai ngày hai đêm, nghỉ rồi lại làm, như thể trút hết nỗi cô đơn và tuyệt vọng.

Đến sáng ngày thứ ba, cả hai mệt lử, nằm trên giường, mồ hôi đầm đìa. “Cô ổn không?” – Taro hỏi, giọng khàn. Reina cười nhạt. “Ổn. Anh đi được rồi.” Taro đứng dậy, mặc đồ, để lại vài nghìn yên trên bàn. “Không phải trả, chỉ là tôi muốn thôi,” – anh nói, rồi rời đi.

Reina nằm đó, nhìn trần nhà, không buồn nhặt tiền. Cô không cướp được gì, nhưng lần này, cô đã lấy đi thứ khác – một sự giải thoát ngắn ngủi trong cuộc sống bế tắc của mình, rất thật, rất đời thường ở Nhật Bản.

Chơi Lồn Nữ Tù Nhân Xinh Đẹp Hd Không Che Vietsub
Chơi Lồn Nữ Tù Nhân Xinh Đẹp Hd Không Che Vietsub