“Ê, mày để cái máy khoan đâu rồi?” Hà My vừa hỏi vừa lúi húi lục đống đồ trong góc phòng trọ, tay đầy bụi. Cô đang dọn lại cái kệ gỗ bị lỏng đinh, định tự sửa cho xong trước khi Mike – anh chàng Mỹ đen làm kỹ sư công trình – về. Phòng trọ ở ngoại ô Đà Nẵng nhỏ xíu, đồ đạc chất lung tung, nhưng My thích cái không khí thoáng đãng gần sông Hàn. Mike ở đây với cô được nửa năm, từ lúc anh sang làm dự án cầu mới. Hai người quen nhau ở quán bia, cãi qua cãi lại về bóng đá, rồi thành đôi lúc nào chẳng hay.
Mike đẩy cửa bước vào, tay xách túi đồ ăn, cười toe: “Máy khoan để trong thùng đỏ, sao tự nhiên sửa kệ?” My nguýt anh: “Không sửa thì để nó sập à? Mày lười thấy ớn.” Anh đặt túi xuống, bước tới ôm cô từ sau, thì thào: “Lười mà vẫn thương em nhất.” My giả vờ gạt tay, nhưng rồi cũng để anh kéo sát vào, mùi mồ hôi lẫn nước hoa của anh làm cô khẽ cười.
Cả hai ngã xuống cái nệm cũ kê góc phòng, ánh đèn neon ngoài ngõ hắt qua cửa sổ. My cởi áo thun, để lộ cặp vú căng tròn, tay kéo khóa quần Mike, miệng ngậm lấy con cặc đen bóng, mút chậm rãi như trêu. Mike nắm tóc cô, giọng khàn: “Nhanh tí đi, không anh chịu sao nổi.” My ngẩng lên, cười đểu: “Chịu không nổi thì kệ mày.” Cô trèo lên, tụt quần lót, bím ướt át cọ vào anh, nhún nhịp nhàng như sóng vỗ. Tiếng nệm kêu cọt kẹt hòa với tiếng xe máy vẳng xa, Mike bấu mông cô, thì thầm: “Làm kiểu này, anh mê em chết mất.” My cắn môi, đáp: “Mê thì mê, đừng có mà léng phéng.”
Xong chuyện, cả hai nằm dài, mồ hôi nhễ nhại. My gối đầu lên ngực Mike, nghe tim anh đập thình thịch. Cô lẩm bẩm: “Mai mày nghỉ không? Đi ăn bánh tráng kẹp với tao.” Mike vuốt lưng cô, cười: “Nghỉ, nhưng em trả tiền nghen.” My bật cười, đấm nhẹ vào vai anh. Ngoài kia, Đà Nẵng về đêm yên ả, chỉ có tiếng sông Hàn chảy lặng lẽ. Với họ, chẳng cần gì to tát – vài câu trêu đùa, một cái ôm chặt, thế là đủ để thấy đời đáng sống.