Huệ Nhi vừa pha xong ly trà xanh, đặt xuống bàn nhỏ trong căn phòng trọ ở Huế, rồi lẩm bẩm: “Hôm nay mệt vl, phải thả lỏng tí.” Cô là nhân viên lễ tân khách sạn, dáng cao, body mướt mườn mượt, thích quay clip gửi thằng người yêu xa ở Quảng Nam cho vui. Chiều tà, sau ca làm, Nhi thấy rạo rực, bật điện thoại, quay video, cười toe: “Mày xem tao đây, thèm chưa?” Gió Huế mát lạnh thổi qua cửa sổ, làm cô càng thêm nứng.
Nhi cởi áo thun, để lộ cặp vú to căng tròn, không áo lót, nhún nhảy tưng tưng trước camera, nhìn thôi đã phát thèm. Cô tụt quần short, khoe cái lồn xinh khít rịt, bím hồng hào múp míp, tay xoa nhẹ vú, thì thào: “Vú tao thế này, cặc mày cứng chưa?” Cô ngồi lên ghế, dạng chân, banh lồn ra, để cái bím ướt át hiện rõ, ngón tay luồn xuống cọ cọ: “Lồn tao khít thế, mày mà đây thì đụ sướng vl.” Vú cô rung rung theo nhịp tay, ánh đèn phòng hắt lên body càng thêm quyến rũ.
Nhi rên khe khẽ: “Thèm cặc mày quá, tao tự xử đây.” Cô móc nhẹ lồn, nước chảy ra thấm xuống ghế, tưởng tượng thằng người yêu dí cu vào bím mình. Một lúc sau, cô giật người, thở hổn hển, cười trước màn hình: “Xong rồi, mày tự xử cặc đi nghen.” Cô gửi clip qua Zalo, nằm phịch xuống giường, lòng lâng lâng mà trống trải. Thằng người yêu nhắn lại: “Lồn mày xinh vl, vú nhảy thế tao thèm chết, mai tao lên.”
Nhi nghĩ về mấy ngày làm lễ tân, khách khứa đông, chỉ tối mới được sống thật với bản thân. Cô nhớ những lần hai đứa quấn nhau hồi còn ở quê, giờ xa, chỉ còn mấy phút khoe hàng để giữ lửa. Tiếng mưa Huế rả rích ngoài cửa, Nhi nhắn lại: “Lên nhanh nghen, tao chờ.” Cô nằm đó, nghe tiếng quạt vù vù, thấy đời nhẹ nhàng mà thèm thuồng chút ấm áp. Đêm Huế yên ả, chỉ có tiếng mưa và chút rạo rực còn sót lại trong cô.