Tôi nằm trên giường, nghe tiếng mưa lách tách gõ vào mái tôn, tay cầm điện thoại mở Zalo gọi video cho em. Màn hình sáng lên, em hiện ra, đang ngồi ôm gối, cười đến híp mắt. “Anh kể cái gì mà buồn cười thế, em suýt lăn ra sàn luôn,” em nói, tay quệt nước mắt, mặc áo thun rộng thùng thình in hình con mèo. Tôi cười lớn qua loa: “Thế em làm gì vui lại cho anh đi, đừng để anh chịu thiệt.”
Em ngồi thẳng, tóc rối bù vì cười, rồi nghiêng đầu trêu: “Anh muốn xem gì nào?” Tôi nháy mắt, giọng tỉnh bơ: “Vạch vú ra cho anh xem chút đi, em cười thế chắc đẹp lắm.” Em đỏ mặt, tay nắm mép áo, lúng túng: “Anh đòi hỏi gì kỳ cục vậy.” Nhưng rồi em bật cười, kéo áo lên một chút, cặp vú tròn trịa lấp ló, đầu ti thoáng hiện làm tôi nuốt khan, tim đập thình thịch qua màn hình.
“Thấy chưa, đẹp không?” em hỏi, tay giữ áo nửa vời, vừa khoe vừa ngại, cặp vú rung lên mỗi lần em cười khúc khích. Tôi gật đầu lia lịa: “Đẹp muốn xỉu, em kéo cao thêm đi.” Em lắc đầu, đẩy áo xuống: “Thế thôi, đủ rồi, anh đừng tham quá.” Lồn em chắc cũng nóng lên dưới quần, dù em không nói, tôi chỉ nhìn mắt em là đoán được cái rạo rực đó. Tôi thở dài qua Zalo: “Em keo kiệt quá, cho anh xem thêm tí có sao đâu.”
Em nằm xuống, đặt điện thoại lên gối, cặp vú vẫn phập phồng dưới áo, ánh sáng màn hình làm chúng trông mềm mại như bông. “Mai em cho xem tiếp, giờ buồn ngủ rồi,” em nói, ngáp một cái rõ to. Tôi cười: “Nhớ giữ lời nhé, anh đợi.” Cuộc gọi tắt, tôi nằm đó, cặc cứng lên mà chẳng biết làm sao, ngoài kia tiếng mưa vẫn rơi đều đều.