Duy vừa rửa xong đống bát, tay còn ướt nhẹp, thì chuông điện thoại reo inh ỏi trên bàn. Nó liếc màn hình, thấy tên Phượng nhấp nháy. “Alo, gì đấy mày?” – giọng nó hơi cáu, vì đang mệt sau ca làm thêm ở quán phở. Bên kia, Phượng cười khùng khục: “Đéo gì đâu, đang rảnh, bật cam cho mày xem cái này hay lắm!” Duy chưa kịp trả lời thì thông báo video call đã nhảy lên. Nó bấm chấp nhận, định chửi thêm câu nữa, nhưng rồi ngậm miệng ngay. Trên màn hình, Phượng mặc mỗi cái áo ba lỗ mỏng dính, tóc xõa rối, đang ngồi vắt chân trên ghế nhựa đỏ trong phòng trọ. “Nhìn gì mà nhìn, đồ dâm dê!” – Phượng trề môi, nhưng mắt thì lườm lườm kiểu trêu ngươi.
Duy nuốt nước bọt, tay vẫn cầm cái khăn lau bát, giả bộ tỉnh: “Mày gọi tao chỉ để khoe thân à? Đi ngủ đi, khuya rồi!” Phượng không trả lời ngay, mà nhích người sát camera, thì thào: “Tao vừa xem cái clip nóng bỏng lắm, hay tối nay mày qua đây, tao kể cho mà nghe?” Duy cười khẩy: “Kể thì kể qua điện thoại luôn đi, qua đó làm đéo gì!” Nhưng trong bụng nó đã hơi rạo rực, cái kiểu Phượng nửa đùa nửa thật thế này không phải lần đầu.
Phượng bĩu môi: “Thôi, không qua thì thôi, tao đi ngủ đây, đồ hèn!” Rồi cúp máy cái rụp. Duy đứng đực ra, tay vẫn nắm chặt cái khăn, đầu óc quay mòng mòng. Năm phút sau, nó nhắn: “Đm, đợi tao 20 phút, qua ngay!” Phượng chỉ rep lại một cái mặt cười đểu, kèm dòng: “Nhớ mang bcs, đừng để tao phải nhắc!”
Tối đó, trời Hà Nội mát mẻ, nhưng phòng trọ của Phượng thì nóng hầm hập. Cửa vừa mở, Phượng đã kéo Duy vào, không thèm vòng vo: “Mày xem cái clip này chưa? Đỉnh vl!” Duy chưa kịp phản ứng thì Phượng bật điện thoại, đoạn video ngắn ngủn hiện lên – một cặp đôi đang quấn lấy nhau trong nhà nghỉ. “Mày bị dở à, gọi tao qua xem cái này?” – Duy gằn giọng, nhưng mắt thì dán vào màn hình. Phượng cười đểu: “Xem cho nóng máy, tí thực hành luôn!”
Chẳng nói chẳng rằng, Phượng đẩy Duy xuống cái giường cá nhân chật chội. Hơi thở nó nặng dần, tay lần mò xuống áo Phượng, còn con nhỏ thì vừa cười vừa chửi: “Đm, chậm chạp vl, mày để tao chủ động hả?” Rồi mọi thứ nhanh chóng vượt khỏi tầm kiểm soát. Tiếng quạt máy kêu rột rẹt át đi mấy câu rên rỉ đứt quãng. Một lúc sau, cả hai nằm dài trên giường, mồ hôi nhễ nhại. Duy thở hổn hển: “Mày đúng là con điên!” Phượng gối đầu lên tay, nhếch mép: “Thích không mà!”