Phương Uyên vừa tắt cái đèn pin, đặt xuống góc chiếu sau khi đếm lại mớ tiền lẻ kiếm được từ buổi bán bánh tráng nướng ở chợ đêm Pleiku. Đêm rằm, trăng sáng rực cả con hẻm nhỏ dẫn về nhà cô – một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm giữa đồi chè. Cô sống một mình, thích cái không khí mát lạnh của cao nguyên, dù đôi lúc cũng thấy trống trải. Xong việc, Uyên cởi áo ngoài, để lộ hình xăm con rít nhỏ ngoằn ngoèo chạy dọc sống lưng – cái xăm hồi còn học cấp ba, giờ nhìn lại thấy hơi ngố mà thương.
Cô nằm dài trên chiếu, tay lùa vào túi lấy chai bia lạnh, tu một ngụm rồi thẫn thờ nhìn trần nhà. Đêm nay lạ, người cứ rạo rực khó tả, chắc tại lâu rồi chẳng có ai bên cạnh. Uyên bật cười tự giễu, rồi tay lần xuống quần đùi, kéo nhẹ, để lộ cái bím đã ướt từ lúc nào. Cô cong người, ngón tay luồn vào lồn, móc nhẹ nhàng, tưởng tượng mấy cảnh nóng hồi xem phim hôm trước. Tiếng thở của cô hòa với tiếng gió lùa qua khe gỗ, cái chiếu dưới lưng kêu sột soạt mỗi lần cô xoay hông. Uyên thì thào một mình: “Cứ thế này chắc tao điên mất.” Ngón tay đẩy sâu hơn, nhịp nhanh dần, cái cảm giác tê dại lan từ bím lên tận ngực, làm cặp vú căng cứng rung nhẹ.
Cô nhắm mắt, tay còn lại bóp vú qua áo, miệng khẽ rên, chẳng sợ ai nghe vì nhà xa hàng xóm. Ngoài kia, ánh trăng rằm rọi qua cửa sổ, hắt lên hình xăm con rít như đang uốn lượn theo từng nhịp tay cô. Một lúc sau, Uyên giật người, thở hổn hển, tay ướt nhẹp rút ra khỏi quần. Cô nằm im, nghe tim đập thình thịch, lòng nhẹ nhõm mà vẫn có chút trống vắng. Bỗng tiếng chó sủa xa xa vang lên, kéo cô về thực tại. Uyên ngồi dậy, với lấy chai bia uống nốt, lẩm bẩm: “Thôi, tự sướng vậy cũng được, đỡ phải lằng nhằng.”
Đêm Pleiku yên tĩnh, chỉ có tiếng gió với mùi chè thoảng qua. Uyên kéo chăn đắp ngang bụng, mắt nhắm lại, nghĩ ngày mai lại đi bán bánh, lại sống tiếp những ngày bình dị. Cô chẳng cần ai đó thật, chỉ cần những phút giây tự tìm niềm vui thế này, cũng đủ làm lòng bớt chênh vênh.