Tào Vân Thâm đẩy cửa căn hộ nhỏ ở Thành Đô, tay xoa vai đau, đồng hồ đã chỉ gần 11 giờ đêm. “Giao hàng trễ, mệt muốn chết,” anh lẩm bẩm, ném túi xuống sàn. Lục Tiểu Phượng ngồi trên ghế dài, mặc áo ba lỗ đen, tay cầm remote TV, mắt liếc anh: “Anh về muộn nữa, định để em đợi đến sáng à?” Giọng cô cáu kỉnh, nhưng ánh mắt lại lấp ló chút làm nũng. “Tại khách, không phải anh,” Vân Thâm phân trần, ngồi cạnh cô, mùi mồ hôi thoảng qua.
“Khách gì mà khách, lần nào cũng vậy,” Tiểu Phượng hừ nhẹ, nhưng rồi cô nhích sát, tay kéo áo anh: “Thôi, em tha, gần em chút đi.” Vân Thâm cười ngốc: “Em không giận thật à?” Cô lắc đầu, kéo anh nằm xuống ghế, tay anh chạm eo cô: “Em nóng tính mà dễ tha, anh biết không?” Tiểu Phượng cười, leo lên người anh, săn áo ba lỗ lên, không cởi hẳn, để lộ cặp ngực to căng tròn.
“Nhẹ chút em, anh mệt đấy,” Vân Thâm thì thào, tay cởi quần, để cô ngồi lên. Cô gật, vén tóc, nhẹ nhàng cưỡi xuống, cảm giác ấm áp từ anh lan qua da. “Thoải mái không anh?” cô hỏi, tay bấu vai anh, nhịp đều như nhịp thở. Anh vuốt đùi cô, đẩy hông lên, tiếng ghế kêu cọt kẹt hòa với tiếng TV phát phim hài. “Đã thật, em làm anh hết mệt luôn,” anh cười, tay siết eo cô qua lớp áo đen. Tiểu Phượng nhếch môi: “Nhanh chút đi, đừng để em chờ thêm.” Anh tăng nhịp, tiếng cười từ TV xen vào, cả hai đạt đỉnh, cô nằm sấp lên anh, thở hổn hển.
“Em làm anh sướng thật,” Vân Thâm nói, vuốt tóc cô. Tiểu Phượng cười mệt: “Sướng thì nhớ về sớm, đừng để em cáu nữa.” Anh gật: “Ừ, anh hứa.” Cô đứng dậy, kéo áo xuống: “Đi tắm đi, hôi quá.” Vân Thâm cười lớn, với remote tắt TV, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng cô càu nhàu: “Lần sau giao trễ là em không tha đâu.”