Junho vừa đặt đống bài kiểm tra xuống bàn, tay xoa xoa thái dương thì điện thoại rung lên. Anh liếc màn hình, tin nhắn từ Soo-jin, cô giáo dạy Văn cùng trường: “Tối nay rảnh không? Qua nhà tôi, có ít đồ ăn ngon.” Junho nhếch mép, nhắn lại: “Đồ ăn hay gì khác?” Soo-jin đáp ngay: “Tới rồi biết.”
Nhà Soo-jin nằm ở ngoại ô Seoul, khu chung cư cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Cô mở cửa, mặc áo thun rộng thùng thình và quần đùi, tóc buộc cao lòa xòa vài sợi. “Vào đi, đừng đứng đó như thằng ngố,” cô nói, giọng tỉnh bơ. Trên bàn đã bày sẵn ít kimchi, thịt nướng và hai chai soju. Junho ngồi xuống, rót rượu: “Tự nhiên mời tôi thế này, có ý đồ gì à?” Soo-jin cười khẩy: “Ý đồ thì sao nổi, chỉ là chán, muốn có người nói chuyện thôi.”
Chuyện phiếm qua vài ly, không khí bắt đầu lỏng ra. Soo-jin chống cằm, nhìn anh: “Này, hồi sáng thấy ông nghiêm túc dạy tụi nhỏ mà tôi buồn cười vãi. Ngoài đời thì lầy lội thế này.” Junho gật gù: “Phải diễn chứ, không tụi nó leo lên đầu.” Cô bật cười, rồi bất ngờ nghiêng người sát lại, thì thào: “Diễn hoài mệt không? Thả lỏng chút đi.” Hơi thở cô phả vào tai anh, mùi soju lẫn với chút nước hoa nhè nhẹ.
Chẳng ai nói thêm gì nữa. Junho đặt tay lên đùi cô, cô không đẩy ra mà còn nhích gần hơn. “Đừng có mà giả vờ đứng đắn nữa,” Soo-jin thì thầm, tay kéo áo anh. Một lúc sau, quần áo vương vãi khắp sàn, hai người quấn lấy nhau trên ghế sofa chật hẹp. Soo-jin cắn môi, giọng khàn khàn: “Nhanh lên, đừng có chậm chạp như lúc chấm bài.” Junho cười khùng khục, tăng nhịp: “Bà muốn nhanh thì chiều.”
Cô giáo Văn vốn đanh đá giờ rên rỉ không ngớt, tay bấu chặt vai anh. Junho cúi xuống, ngậm lấy ngực cô, vừa mút vừa đẩy mạnh. “Trời ơi, sướng quá…” Soo-jin lẩm bẩm, mắt nhắm nghiền. Anh chẳng đáp, chỉ tập trung làm tới, mồ hôi nhỏ xuống lưng cô. Một lúc sau, cả hai cùng lên đỉnh, tiếng thở hổn hển hòa lẫn tiếng quạt trần kêu rè rè.
Xong việc, Soo-jin nằm dài ra, thở hắt: “Được đấy, lần sau còn qua không?” Junho nhặt áo lên, cười đểu: “Bà nấu ăn ngon thì qua.” Cô ném cái gối vào người anh: “Đồ khốn, cút về đi.” Anh bật cười, đứng dậy mặc quần, đầu vẫn nghĩ tới cái sofa chật chội và mùi cơ thể cô lẫn trong không khí.