Clara ngồi trên sàn gỗ trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Brussels, tay cầm bàn chải lông, nhẹ nhàng chải bộ lông đen bóng của Bruno. “Cậu bẩn quá đấy,” cô lẩm bẩm, giọng dịu dàng pha chút trách móc. 32 tuổi, Clara là góa phụ, tính trầm, sống lặng lẽ kể từ khi chồng mất hai năm trước. Bruno, con chó đen to lớn, là bạn đồng hành duy nhất của cô, luôn nằm bên cô mỗi tối. Nó ngẩng đầu, liếm tay cô, làm cô cười khẽ: “Đừng nghịch, tôi đang chải mà.”
Bruno đứng dậy, dụi mũi vào má cô, cái đuôi vẫy nhẹ. “Cậu muốn chơi à?” Clara hỏi, đặt bàn chải xuống. Cô nằm ngửa trên sàn, để Bruno trèo lên, liếm mặt cô. “Nhột quá, dừng lại đi,” cô nói, nhưng không đẩy nó ra, tay vuốt lông nó. Bruno tiếp tục, lưỡi ấm áp lướt qua cổ cô, rồi xuống vai, làm cô khẽ rùng mình. “Cậu thân với tôi hơn cả người ta,” cô thì thào, mắt nhắm lại.
Cô cởi áo khoác mỏng, chỉ còn áo thun, nằm đó để Bruno liếm tiếp. Lưỡi nó chạm vào ngực cô qua lớp vải, rồi xuống bụng, cảm giác ẩm ướt và ấm làm cô thở mạnh. “Bruno… cậu lạ thật,” cô nói, tay ôm đầu nó. Nó không dừng, liếm khắp người cô, từ vai xuống tay, rồi vòng qua lưng khi cô xoay người. cô cởi quần ngồi trên ghế sofa banh lồn cho con chó liếm . Clara rên khẽ vì sướng lồn.
“Cậu biết tôi buồn, đúng không?” cô hỏi, giọng run. Bruno ngừng lại, nằm xuống cạnh cô, đầu tựa vào ngực cô. Clara vuốt lông nó, cảm giác lông mềm cọ vào da làm cô thư giãn. “Chỉ có cậu ở đây với tôi,” cô nói, mắt hoe đỏ. Cô kéo chăn đắp lên cả hai, để Bruno liếm nhẹ tay cô lần nữa. “Đừng đi đâu nhé,” cô thì thào, ôm nó chặt hơn.
Họ nằm đó, trên sàn gỗ lạnh, hơi thở của Bruno đều đều bên cô. Clara không cần gì hơn – không lời nói, không con người, chỉ sự hiện diện của nó cũng đủ. “Cậu làm tôi cười được là tốt rồi,” cô nói, vuốt tai nó. Bruno đáp lại bằng cách dụi mũi vào cổ cô, lưỡi lướt nhẹ một lần nữa, như an ủi.
Tiếng đồng hồ tích tắc vang lên, ánh đèn mờ nhạt từ góc phòng chiếu xuống. Clara nhắm mắt, tay vẫn đặt trên lưng Bruno, cảm giác lông nó cọ vào da làm cô chìm vào giấc ngủ. Chăn xộc xệch, bàn chải lăn lóc bên cạnh, nhưng cô không bận tâm – chỉ cần Bruno ở đó, cô đã thấy đủ.