Haruto ngồi lặng lẽ trong bếp, tay cầm chiếc thìa khuấy đều bát mì udon còn nghi ngút khói. Tiếng đồng hồ treo tường tích tắc đều đặn, phá vỡ sự im lặng của căn nhà. Cậu vừa đi học về, bụng đói meo, nhưng đầu óc lại nghĩ đến chuyện khác. Cánh cửa phòng khách khẽ mở, Ayumi – mẹ kế của cậu – bước vào, tay cầm chiếc khăn lau, mái tóc buộc cao gọn gàng.
“Haruto, con về lúc nào vậy? Sao không gọi mẹ?” – Ayumi hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng mang chút lo lắng. Haruto ngước lên, ánh mắt thoáng lảng tránh. “Con mới về thôi. Mẹ đang dọn dẹp à?” – cậu đáp, giọng đều đều.
Ayumi gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện. “Ừ, bố con đi công tác, mẹ ở nhà một mình buồn quá, dọn cho khuây khỏa.” Cô cười nhạt, nhưng Haruto cảm nhận được sự trống trải trong giọng nói ấy. Cậu đặt thìa xuống, nhìn thẳng vào cô. “Mẹ… ngồi với con một lát được không?” – cậu hỏi, giọng thấp nhưng kiên định.
Ayumi ngập ngừng, rồi ngồi lại. Không khí giữa họ trở nên nặng nề. Haruto bất ngờ đứng dậy, bước đến gần cô, tay chạm nhẹ vào vai Ayumi. “Con không muốn mẹ buồn mãi thế này,” – cậu nói, ánh mắt sâu thẳm. Ayumi định đáp, nhưng Haruto đã cúi xuống, hôn lên trán cô, rồi dần xuống môi. Ayumi khựng lại, nhưng không đẩy ra, đôi tay cô vô thức nắm lấy áo cậu.
Họ không nói thêm gì nữa. Haruto kéo Ayumi đứng dậy, dẫn cô vào phòng ngủ. Cậu nhẹ nhàng đẩy cô nằm xuống giường, tay cởi bỏ áo khoác của cô, rồi chính áo mình. Ayumi thở dốc, mắt nhắm hờ, để mặc Haruto hôn từ cổ xuống ngực. Tay cậu lần xuống, kéo chiếc quần legging của cô ra, động tác vừa nhanh vừa tự nhiên. “Haruto…” – Ayumi khẽ gọi, giọng run run, nhưng không ngăn cản.
Cậu không đáp, chỉ tiếp tục, luồn tay vào lớp áo lót, vuốt ve làn da mềm mại của cô. Ayumi bật ra tiếng rên nhỏ, cơ thể cong lên theo từng cử động của Haruto. Cậu tiến vào cô, nhịp nhàng nhưng không vội vã, hơi thở cả hai hòa quyện trong căn phòng yên ắng. Ayumi ôm lấy lưng cậu, móng tay khẽ cào nhẹ khi cảm giác dâng trào. Sau một lúc, họ dừng lại, mồ hôi lăn dài trên trán, ánh mắt giao nhau trong im lặng.
Không lời giải thích, không kịch tính, chỉ có sự gần gũi rất thật giữa hai con người tìm kiếm nhau trong những khoảng trống của cuộc sống thường nhật ở Nhật Bản.