Khâu Minh Nguyệt đẩy cửa nhà nghỉ gần trường ở Quảng Châu, tay ôm bộ đồ cosplay trắng tự may, mắt liếc hành lang tối tăm. “Chỗ này rẻ, chắc ổn,” cô lẩm bẩm, bước vào phòng, mùi nước hoa rẻ tiền thoảng qua từ ga giường cũ. Cô đặt túi xuống, kiểm tra khóa cửa hai lần, lòng hồi hộp. “Livestream tối nay phải đông người xem,” cô tự nhủ, lấy laptop ra, bật webcam, ánh sáng xanh nhạt chiếu lên mặt.
Cô mặc bộ đồ cosplay trắng, váy ngắn viền ren, tóc xanh lá xõa xuống vai, ngồi trước bàn nhỏ. “Chào mọi người, hôm nay thử cái mới nhé,” cô nói với webcam, giọng run run, tay cầm món đồ chơi nhỏ màu bạc mua online. Khán giả nhắn tin trêu: “Cosplay gì mà táo bạo vậy?” Cô cười ngượng: “Thì… kiếm tiền thôi, đừng báo trường nhé.”
Cô đứng dậy, kéo rèm kín, tiếng xe ngoài đường vẫn lọt qua khe hở. Ngồi lại giường, cô vén váy, xoay người, chân dang rộng trước webcam, tay run khi đặt đồ chơi chạm vùng kín. “Lạnh thật,” cô lẩm bẩm, bật nút rung, cảm giác tê nhẹ lan từ đầu ngón chân lên đùi. Cô đẩy nó trượt qua mép vải, ngón tay siết chặt ga giường, tiếng rè rè hòa với tiếng xe ngoài phố. “Nhột quá… mọi người thấy sao?” cô hỏi, mắt liếc màn hình, khán giả nhắn tin rộn ràng.
Đồ chơi lùa sâu hơn, cô nghiêng người, tay vuốt đùi, cảm giác mượt như lụa làm cô thở dốc. “Nhanh chút không nổi,” cô thì thào, đẩy nhịp, tiếng giường kêu kẹt xen tiếng xe cộ. Cô đạt đỉnh, tay buông đồ chơi, nằm ngửa thở hổn hển, ánh sáng webcam chiếu lên tóc xanh rối.
“Xong rồi, mệt thật,” Minh Nguyệt nói, tắt livestream, ngồi dậy uống nước, tay vẫn run. “Kiếm tiền kiểu này cũng căng,” cô lẩm bẩm, nhìn tin nhắn khen ngợi từ khán giả, lòng lẫn lộn giữa ngại và tự hào. Cô gấp bộ cosplay, cất đồ chơi vào túi, tiếng xe ngoài đường nhỏ dần. “Mai còn phải đi học,” cô thở dài, đứng dậy kiểm tra rèm lần nữa, rồi nằm xuống giường, ngủ thiếp đi với nụ cười thoáng qua.