Tuấn vừa đổ rác xong, tay còn dính chút nước từ túi nylon, anh tiện tay lau vào quần rồi bước về nhà. Tiếng dép lẹp kẹp của Hiền – vợ thằng bạn thân Long – vang lên từ con hẻm nhỏ cạnh nhà. Cô mặc áo dài mỏng, dáng người dây mảnh khảnh hiện rõ, đôi chân thon dài thoáng ẩn dưới lớp vải. “Tuấn, anh có ở nhà không? Qua giúp em sửa cái quạt với!” – Hiền gọi, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút gấp gáp.
“Ừ, để qua ngay,” – Tuấn đáp, bước theo cô sang nhà bên. Trong phòng khách, Hiền chỉ vào chiếc quạt máy kêu rè rè. “Nó hư từ sáng, nóng quá chịu không nổi,” – cô nói, ngồi xuống ghế, vô tình để lộ mép quần lót màu tím dưới lớp áo dài. Tuấn liếc qua, nuốt nước bọt, cố tập trung sửa quạt. “Xong rồi đấy, bật thử xem,” – anh nói, đứng dậy.
Hiền cười, đứng sát lại cảm ơn. “Anh giỏi thật, Long mà ở nhà thì tốt rồi, đi công tác hoài,” – cô thở dài, tay vô thức chạm vào tay Tuấn. Anh khựng lại, nhìn vào mắt cô. “Chị buồn à? Anh ở đây mà,” – anh nói, giọng trầm xuống. Hiền không đáp, chỉ khẽ gật, ánh mắt như đồng ý.
Họ không nói thêm. Tuấn kéo Hiền lại gần, hôn lên môi cô, tay lần xuống áo dài, vén lên để lộ thân hình mảnh mai và chiếc quần lót tím. Anh nhẹ nhàng đẩy mép quần sang một bên, cảm nhận sự ấm nóng của cô. Hiền thở gấp, ôm lấy cổ anh. “Nhẹ thôi… em ngại…” – cô thì thầm, nhưng cơ thể lại hòa theo. Tuấn tiến vào, nhịp nhàng, tay đỡ lấy eo cô, cả hai đứng ngay giữa phòng khách. Tiếng quạt máy chạy đều đều át đi tiếng rên khe khẽ của Hiền, mồ hôi lăn dài trên trán họ. Sau một lúc, cô run lên, tựa vào anh thở hổn hển.
“Đừng nói ai nhé, Long mà biết thì em chết,” – Hiền nói, chỉnh lại quần áo, giọng lo lắng. Tuấn gật đầu, lau mồ hôi. “Ừ, anh hiểu. Chị yên tâm.” Anh bước ra cửa, quay lại nhìn Hiền một lần nữa. “Mai anh qua sửa gì nữa không?” – anh hỏi, cười nhẹ. Hiền đỏ mặt, không đáp, chỉ khẽ liếc anh.
Tuấn về nhà, ngồi phịch xuống ghế, lòng lẫn lộn. Hình ảnh Hiền – vợ thằng bạn – với dáng người mảnh dẻ và chiếc quần lót tím cứ hiện lên. Ngoài hẻm, tiếng xe máy vẫn văng vẳng, cuộc sống thường nhật ở Việt Nam vẫn trôi, nhưng giữa hai căn nhà, một bí mật vừa nảy sinh – rất thật, rất đời, không ai biết ngoài họ.