Mộ Dung Tử Yên ngồi bệt trên sàn phòng khách ở Thâm Quyến, tay cầm chai bia, mắt lờ đờ nhìn đống vỏ bánh bao ăn dở. “Hôm nay vui thật,” cô cười khà, tóc rối tung sau bữa nhậu với đồng nghiệp. Chu Huyền Phong, bạn trai cô, ngồi cạnh, tay xoa đầu: “Em say rồi, nghỉ đi.” Tiểu Kỳ, em gái Tử Yên, lúi húi dọn bàn: “Chị uống nhiều quá, lần sau em không nấu nữa.” Tử Yên phẩy tay: “Dọn gì, để đấy, chị cho em chơi với anh ấy luôn.” Huyền Phong ngớ ra: “Em nói gì vậy?”
Tiểu Kỳ đỏ mặt, tay ngừng dọn: “Chị đùa à?” Tử Yên cười lớn: “Thật, chị xem em làm được không.” Huyền Phong liếc cô: “Em đừng đùa kiểu này, anh không biết nói sao đâu.” Nhưng Tử Yên nháy mắt, đẩy Tiểu Kỳ ngồi cạnh anh: “Thử đi, chị ngồi xem.” Tiểu Kỳ ngập ngừng, lòng tò mò trỗi dậy, cô gật nhẹ, tay run khi chạm vai anh.
Họ ngã xuống ghế dài, Huyền Phong cởi áo khoác, tay lần xuống áo Tiểu Kỳ, vén lên qua eo. “Nhẹ chút anh,” cô thì thầm, mắt liếc chị. Anh gật, kéo cô sát, tay vuốt đùi, chạm vùng kín qua vải, rồi đi vào chậm rãi. Tiểu Kỳ nắm tay anh, cảm giác ấm ran từ ngón tay lan lên. “Chị nhìn gì mà cười?” cô hỏi, giọng ngượng. Tử Yên khoái chí: “Nhìn em vụng quá, làm mạnh lên đi!” Huyền Phong cười: “Em làm anh khó xử thật.” Anh đẩy nhịp, tay siết eo cô, tiếng ghế kêu xen tiếng bia lăn dưới sàn. Tiểu Kỳ cong người, hơi thở dồn, cảm giác lạ lẫm làm cô lâng lâng.
Họ dừng lại, Tiểu Kỳ thở hổn hển, chỉnh áo: “Chị ác thật, em ngại chết.” Tử Yên cười to, vỗ tay: “Hay lắm, em giỏi hơn chị tưởng.” Huyền Phong lau mồ hôi: “Hai chị em làm anh mệt, lần sau đừng đùa thế này.” Tiểu Kỳ đứng dậy, lấy chai nước: “Chị trả công em đi, em không làm không công đâu.” Tử Yên nhún vai: “Được, chị cho em nghỉ mai.” Cả ba im lặng, căn phòng ngổn ngang, tiếng cười dần tan.