Nina ngồi trên ghế sofa trong căn hộ nhỏ ở Madrid, tay nghịch remote TV, mắt lướt qua màn hình mà không tập trung. “Chán thật, tối nay chẳng có gì hay,” cô lẩm bẩm, giọng nhẹ. 27 tuổi, Nina là nhân viên ngân hàng, vui tính, thích được chiều, vú to nổi bật dưới bộ đồ ren đen cô vừa mặc thử. Chuông cửa reo, cô đứng dậy, mở cửa. Milo bước vào, tay cầm hộp bánh ngọt. “Anh qua đây, em muốn ăn không?” anh hỏi, cười dịu. 29 tuổi, Milo là lập trình viên, chu đáo, luôn biết cách làm Nina vui.
“Vào đi anh, em đang chán đây,” Nina đáp, kéo anh ngồi xuống sofa. Milo đặt hộp bánh xuống, mắt lướt qua bộ đồ ren đen: “Em đẹp thật, bộ này mới à?” Nina cười, nghiêng người sát anh: “Ừ, em mặc cho anh xem đấy.” Anh vuốt vai cô: “Thế anh chiều em chút nhé?” Nina đỏ mặt: “Chiều kiểu gì?”
Milo không trả lời, tay nhẹ nhàng luồn dưới áo cô, chạm vào ngực tròn đầy. “Em ấm quá,” anh thì thào, tay còn lại trượt xuống, qua lớp ren, chạm vùng kín cô. Nina khẽ run: “Nhẹ thôi anh…” Anh gật: “Ừ, anh chậm thôi.” Ngón tay anh vuốt nhẹ, rồi trượt sâu hơn, cảm giác ướt át bao quanh, cô rên nhỏ, tay bấu vai anh.
“Thích không em?” Milo hỏi, tay nhịp nhàng, mắt nhìn cô dịu dàng. Nina gật: “Thích lắm… sâu hơn chút anh.” Anh đẩy sâu, ngón tay di chuyển đều, vuốt ve vùng nhạy cảm, làm cô cong người, hơi thở dồn dập. “Dễ chịu thật,” cô thì thầm, tay ôm cổ anh qua lớp ren đen, vú rung nhẹ theo nhịp tay anh. Milo mỉm cười: “Em sướng là anh vui rồi.”
Tay anh tăng nhịp, nhẹ nhàng nhưng đủ làm cô run rẩy, vùng kín co bóp quanh ngón tay. “Cảm giác sao em?” anh hỏi, tay còn lại xoa ngực cô, cảm nhận sự mềm mại. Nina rên nhỏ: “Rất thoải mái… nhanh hơn anh.” Anh nhích nhanh, ngón tay trượt sâu, cô cong người mạnh hơn, niềm vui dâng trào. “Gần rồi…” Nina nói, mắt nhắm hờ, cơ thể căng lên rồi thả lỏng khi đạt đỉnh, hơi thở dốc dần chậm lại.
“Em làm anh mệt đấy,” Milo nói, rút tay ra, vuốt tóc cô. Nina cười mệt, chỉnh đồ ren đen: “Nhưng thích mà, đúng không anh?” Anh gật: “Ừ, thích lắm.” Cô nằm tựa vào anh: “Lần sau nữa nhé?” Milo cười: “Được, em muốn là anh chiều.” Họ ngồi đó, hộp bánh vẫn trên bàn, TV vẫn bật, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng hơi thở đều đều của cả hai.