Lý Vĩ ngồi sau quầy tính tiền trong quán nét nhỏ ở Thượng Hải, tay lướt điện thoại, mắt liếc đồng hồ treo tường. “Khuya rồi mà còn đông,” anh lẩm bẩm, xoa cằm lởm chởm râu. 32 tuổi, Lý Vĩ là chủ quán, tính cộc lốc, làm việc khuya quen rồi, đôi lúc cô đơn giữa đống máy tính. Cửa kính mở, Tiểu Mai bước vào, váy ngắn bó sát, tóc nhuộm đỏ. “Anh gọi em à? Giờ này còn khách không?” cô hỏi, giọng ngọt. 26 tuổi, Tiểu Mai làm gái gọi, thẳng thắn, hay cười, quen phục vụ mấy quán khuya.
“Giờ hết rồi, em qua đây,” Lý Vĩ đáp, đứng dậy khóa cửa. Tiểu Mai đi tới, tựa vào quầy: “Hết khách mà gọi em, anh muốn gì đây?” Lý Vĩ cười nhạt: “Muốn vui chút, em không ngại chứ?” Cô nhún vai: “Ngại gì, anh trả tiền là được.” Anh kéo cô lại gần, tay vuốt vai cô: “Thế thì tốt.”
Họ di chuyển ra góc quán, gần dãy máy tính còn sáng màn hình. Lý Vĩ ngồi lên ghế chơi game, cởi áo khoác: “Ngồi đây với anh.” Tiểu Mai cười, trèo lên đùi anh, vén váy, để lộ da trắng dưới ánh sáng xanh nhạt. “Anh thích thật,” cô thì thào, tay cởi quần anh. Lý Vĩ đỏ mặt: “Nhẹ chút em, chỗ này lạ lắm.” Cô gật: “Ừ, em chậm thôi.”
Anh đi vào cô, nhẹ nhàng, cảm giác ấm áp bao quanh giữa tiếng quạt máy tính rì rì. “Thích không?” Lý Vĩ hỏi, nhịp đều, tay đỡ hông cô qua váy. Tiểu Mai khẽ rên: “Thích… sâu hơn chút anh.” Anh đẩy sâu, mỗi nhịp làm cô run nhẹ, hơi thở hòa với tiếng phím cũ kêu lạch cạch bên cạnh. “Dễ chịu thật,” cô thì thầm, tay bấu vai anh, cảm giác vừa lạ vừa gần gũi trong không gian quen thuộc.
“Cảm giác sao em?” Lý Vĩ hỏi, tay vuốt lưng cô, mồ hôi lăn trên trán. Tiểu Mai gật: “Rất sướng… nhanh hơn anh.” Anh tăng nhịp, ghế kêu cọt kẹt, cô cong người, niềm vui dâng cao giữa ánh sáng màn hình lập lòe. “Gần rồi…” cô nói, mắt nhắm hờ, cơ thể căng lên rồi thả lỏng khi đạt đỉnh. Lý Vĩ cũng không kìm được, hòa cùng cô, cả hai thở hổn hển, ngồi yên trên ghế.
“Em làm anh mệt quá,” Lý Vĩ nói, vuốt tóc cô. Tiểu Mai cười mệt: “Nhưng đã mà, đúng không anh?” Anh gật: “Ừ, đã thật.” Cô chỉnh váy: “Lần sau gọi em nữa nhé, quán này vui đấy.” Lý Vĩ cười: “Được, để anh trả thêm.” Họ đứng dậy, quần áo lộn xộn, máy tính vẫn sáng, quán yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở xen chút cười khúc khích.