Lena đứng bên cửa kính trong căn nhà nhỏ ở ngoại ô Vienna, tay cầm cốc trà, mắt nhìn ra sân vườn. “Hôm nay yên bình thật,” cô nói, giọng dịu dàng. 35 tuổi, Lena là giáo viên, điềm tĩnh, thích những khoảnh khắc gần gũi với chồng. Cô mặc áo đen mỏng, ôm sát thân hình mềm mại. Sven bước ra từ nhà kho, tay lau mồ hôi. “Anh sửa xong cái bàn rồi, em ra ngồi không?” anh hỏi, cười nhẹ. 35 tuổi, Sven là thợ mộc, mạnh mẽ, luôn chiều Lena.
“Ra đi anh,” Lena đáp, đặt cốc xuống, bước ra sân. Họ ngồi trên chiếc ghế mây màu trắng, Sven kéo cô sát lại: “Ngồi gần anh chút, em ấm thật.” Lena cười khẽ: “Anh lúc nào cũng vậy…” Anh vuốt vai cô qua áo đen, hôn lên trán cô: “Hôm nay anh muốn gần em hơn.” Lena đỏ mặt: “Ngoài này sao nổi?”
Sven không trả lời, tay nhẹ nhàng cởi nút áo cô, để lộ làn da trắng dưới ánh nắng nhẹ. “Em đẹp lắm,” anh thì thào, kéo cô nằm ngửa trên ghế. Lena cởi quần anh, tay chạm vào anh, cảm giác ấm áp lan tỏa. “Nhẹ thôi anh nhé,” cô nói, mắt nhìn anh dịu dàng. Sven gật: “Ừ, anh chậm thôi.” Anh nằm lên, nhẹ nhàng đi vào cô, cảm giác mềm mại bao lấy anh.
Họ nhịp nhàng, Sven di chuyển chậm rãi, mỗi cử động làm Lena khẽ run, hơi thở cô hòa với tiếng lá xào xạc. “Thích không em?” anh hỏi, tay vuốt hông cô. Lena gật: “Thích lắm… sâu hơn chút anh.” Anh đẩy sâu hơn, giữ nhịp đều, cơ thể cô đáp lại từng đợt, áo đen xộc xệch trên vai. Ghế mây kêu nhẹ, cô cong người, tay bấu vào tay anh: “Dễ chịu quá…”
“Em thấy sao?” Sven thì thầm, tăng nhịp một chút, tay đỡ lưng cô qua lớp vải đen. Lena rên nhỏ: “Rất thoải mái… nhanh hơn anh.” Anh nhích nhanh, cảm giác ấm áp tràn đầy, hơi thở cả hai dồn dập giữa sân vườn yên ắng. “Gần rồi…” Lena nói, mắt nhắm hờ, cơ thể run nhẹ khi đạt đỉnh. Sven cũng theo sau, hòa cùng cô, cả hai thở hổn hển, nằm dài trên ghế.
“Em làm anh mệt đấy,” Sven nói, vuốt tóc cô. Lena cười mệt, chỉnh áo đen: “Nhưng thích mà, đúng không anh?” Anh gật: “Ừ, thích lắm.” Họ nằm đó, áo quần hơi rối, ghế mây trắng lún xuống dưới sức nặng. “Vào nhà không?” Sven hỏi, ôm cô. Lena lắc đầu: “Nằm đây chút đã, em thích ngoài này.” Cả hai im lặng, hơi thở hòa quyện, tiếng chim hót vang đâu đó trong vườn.