Ji-eun nằm dài trên giường, tay lướt điện thoại xem mấy video vớ vẩn thì tự nhiên thấy chán. Cô với tay lấy cái gối ôm, lẩm bẩm: “Đêm nay dài vãi, làm gì cho đỡ buồn đây?” Mặc bộ đồ ngủ màu đen mỏng dính, cô ngồi dậy, nhìn xuống cơ thể mình rồi nhếch mép. Ý nghĩ lóe lên, cô mở camera, đặt điện thoại dựa vào tường, góc quay từ bụng xuống chân, cẩn thận tránh để lộ mặt.
Tay Ji-eun từ từ trượt xuống, xoa nhẹ qua lớp vải mỏng ở bụng, rồi xuống dưới. Cô khẽ cắn môi, ngón tay lướt qua vùng nhạy cảm, không cởi quần mà chỉ miết nhẹ nhàng qua lớp đồ ngủ. “Nhột nhột, thích thật,” cô tự nói với mình, giọng thì thào. Động tác chậm rãi, cô cong người lên một chút, chân hơi dạng ra, cố ý làm cho nó trông khiêu gợi hơn trước ống kính. Điện thoại vẫn quay, cô liếc xuống xem thử, hài lòng với góc máy.
“Mày điên rồi Ji-eun ạ, quay cái này để làm gì?” cô tự hỏi, nhưng tay vẫn không dừng lại. Cô xoa mạnh hơn một chút, cảm giác rạo rực chạy dọc sống lưng. “Thôi kệ, thích thì làm, ai biết đâu mà,” cô lẩm bẩm, mắt nhắm hờ. Hơi thở bắt đầu nặng nhọc, cô giữ nguyên nhịp tay, vừa xoa vừa tưởng tượng mấy cảnh nóng bỏng từng xem trên mạng. Bộ đồ ngủ bó sát làm nổi bật đường cong, dù chẳng cởi ra vẫn thấy rõ từng cử động.
Một lúc sau, Ji-eun ngừng lại, thở hắt ra: “Được rồi, đủ rồi, mệt vãi.” Cô với tay tắt camera, xem lại đoạn video ngắn. “Nhìn cũng được đấy chứ,” cô cười khẩy, nhưng rồi xóa luôn, chẳng giữ lại. “Ai mà xem được chắc tao chết vì xấu hổ,” cô tự nhủ, nằm vật ra giường. Tay vẫn còn hơi run, cô kéo chăn đắp lên, đầu óc lơ mơ nghĩ đến chuyện ngày mai phải dậy sớm đi làm.
Ji-eun không phải kiểu người hay làm mấy chuyện này, nhưng đêm nay cô thấy khác khác. Có lẽ do áp lực công việc, hay đơn giản là buồn chán. Cô lẩm bẩm: “Thôi, ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.” Điện thoại bị ném sang một bên, màn hình tối om, còn cô thì lăn ra ngủ, chẳng màng đến cái cảm giác vừa rồi.