Chaiyaporn Rattanakorn ngồi trên ghế nhựa cũ trong căn nhà trọ nhỏ ở Bangkok, tay cầm chai bia Chang, mắt lướt qua đống hóa đơn chất chồng trên bàn. “Làm đêm mệt thật,” anh lẩm bẩm, xoa đầu gối đau – dấu vết của một anh chàng 30 tuổi lái xe ôm, da ngăm, thích hát lạc điệu, tính cẩn thận nhưng đôi lúc bốc đồng. Họ “Rattanakorn” (kho báu từ cây mây), “Chaiyaporn” (chiến thắng vĩnh cửu) gợi sự kiên trì, gần gũi của người出身 từ gia đình bán cá khô ở Ayutthaya. Cửa mở, Darika Sittiporn bước vào, tay xách túi cơm lam, tóc vàng óng ánh dưới đèn, da đen bóng khỏe khoắn, hơi mập, hình xăm hoa sen chạy dài trên hai đùi và cánh tay. “Anh đợi em lâu chưa?” cô hỏi, cười tươi – Darika, 26 tuổi, bán mỹ phẩm dạo, bạo miệng nhưng dễ ngượng khi bị trêu, xuất thân từ làng chài Isan. Họ “Sittiporn” (phước lành cao quý), “Darika” (ngôi sao sáng) phản ánh nét rực rỡ, tự lập.

“Chưa, em vào đi,” Chaiyaporn đáp, đặt chai bia xuống, kéo cô ngồi cạnh – một tình huống bất ngờ sau khi cô lỡ chuyến xe buýt về nhà, quyết định ghé thăm anh để tránh cơn mưa đêm. “Mưa to quá, em ở lại đây luôn nhé?” anh hỏi, mắt sáng lên. Darika nhún vai: “Ừ, nhưng anh đừng hát dở nữa, em chịu không nổi.” Anh cười lớn, tay nghịch tóc vàng của cô: “Không hát thì làm gì đây?”

Họ ngã xuống nệm mỏng trên sàn, Darika cởi áo khoác, để lộ áo ba lỗ ôm sát, hình xăm hoa sen nổi bật trên da đen. “Nhẹ chút anh, em nặng mà,” cô nói, tay vuốt vai anh. Chaiyaporn gật, cởi quần, kéo cô sát, tay lướt qua đùi cô, cảm giác ấm từ hình xăm lan qua ngón tay. “Thoải mái không em?” anh hỏi, đặt cô ngồi lên, nhịp chậm như nhịp xe chạy đường trơn. Cô nắm tay anh, đẩy hông xuống, tiếng nệm kêu xột xoạt hòa tiếng mưa đập mái tôn. “Thích lắm, anh nhanh chút đi,” cô thì thào, tay siết vai, mưa át tiếng thở. “Mưa to thế này, em đừng hét nhé,” anh trêu, tăng nhịp, tay bấu eo cô qua áo, cả hai đạt đỉnh, ngã ra nệm thở hổn hển.

“Đã thật,” Chaiyaporn nói, vuốt tóc cô. Darika cười mệt, chỉnh áo: “Đã thì đã, nhưng lần sau kiếm chỗ êm hơn.” Anh gật: “Ừ, anh để dành tiền.” Cô đứng dậy, lấy cơm lam: “Ăn không? Em đói rồi.” Anh cười, mở túi, cả hai ngồi ăn, mưa nhỏ dần, căn trọ yên tĩnh, chỉ còn tiếng cô lẩm bẩm: “Mai em phải đi sớm, anh đừng ngủ quên.”

Gái Thái Lan Vú Bự Thích Banh Hàng Để Được Chơi
Gái Thái Lan Vú Bự Thích Banh Hàng Để Được Chơi