Cái điện thoại của Linh rung lên bần bật trên bàn gỗ, báo hiệu livestream vừa mở đã có cả chục người nhảy vào xem. Cô vừa pha xong ly cà phê đen, đặt xuống góc bàn trong căn phòng trọ nhỏ xíu ở Kon Tum, nơi cô sống một mình sau khi bỏ việc văn phòng dưới phố. Linh mặc áo thun cũ, không nội y, tóc buộc cao, cười toe nhìn màn hình: “Tụi mày vào nhanh thế, nhớ tao hay nhớ cái khác?” Mấy bình luận chạy qua, toàn kiểu “Show đi chị ơi” hay “Nhanh lên, không tao thoát,” làm cô bật cười khẩy.
Linh vốn chẳng định làm mấy trò này, nhưng từ hôm thử livestream “show hàng” cho vui, mấy thằng xem nghiện luôn, tối nào cũng réo cô lên sóng. Cô đứng dậy, kéo áo qua đầu, để lộ cặp vú tròn căng, tay tụt quần đùi xuống, khoe cái bím lún phún ít lông. “Nhìn đi, tụi mày thích thì tao chiều,” cô nói, giọng tỉnh bơ, rồi ngồi lên ghế, banh lồn ra trước camera. Tiếng bình luận kêu réo rộn ràng, Linh liếc qua, thấy mấy câu “Đái đi chị, đái đi,” làm cô nhếch mép: “Tụi mày biến thái thiệt.”
Cô dạng chân rộng hơn, tay bấu vào đùi, rồi thả lỏng, để dòng nước tiểu phun ra, chảy xuống sàn gỗ, tiếng róc rách nhỏ vang lên trong phòng tĩnh lặng. Màn hình nhảy số điên cuồng, cả đám xem gào lên “Nữa đi, ngon quá,” “Chị đỉnh vl.” Linh cười lớn: “Tao đái vậy thôi, tụi mày tự xử cặc tụi mày đi.” Cô không làm gì thêm, chỉ ngồi đó, để nguyên cái lồn ướt át cho tụi nó ngắm, tay cầm ly cà phê nhấp một ngụm như chẳng có gì lạ. Tiếng gió đêm từ đồi chè lùa qua khe cửa, mang theo mùi đất mát lạnh, làm cô thấy thoải mái lạ lùng.
Xong livestream, Linh tắt máy, lau sàn, nghĩ về mấy thằng xem. Cô chẳng yêu ai, cũng chẳng cần ai, nhưng cái cảm giác được tụi nó mê mẩn lại làm cô thấy vui vui. Cô nằm xuống giường, nhắn tin cho nhỏ bạn: “Tối nay tao đái trên live, tụi nó mê như điên.” Nhỏ bạn trả lời: “Mày bệnh thiệt.” Linh cười, tắt đèn, nghe tiếng dế kêu ngoài hiên. Đêm Kon Tum yên ả, cô ngủ với chút tự do chẳng ai hiểu, chỉ biết rằng mai lại có đám réo cô lên sóng.