Min-suk ngồi bệt xuống sàn phòng khách, tay tháo đôi giày dính bụi sau ca làm thêm. “Chân đau muốn chết luôn,” anh càu nhàu, xoa xoa mắt cá. Min-suk, 28 tuổi, làm nhân viên kho, lười thay đồ sau giờ làm nhưng tốt tính. Cửa bật mở, Ji-eun bước vào, tay cầm túi đồ ăn vặt từ cửa hàng tiện lợi. “Anh về mà không nhắn gì hết vậy?” cô hỏi, giọng hơi bực. Ji-eun, 25 tuổi, nhân viên pha chế, thẳng tính, thích trêu chọc nhưng dễ mủi lòng.
“Điện thoại hết pin, em vào đây chi vậy?” Min-suk ngước lên, mắt dán vào túi khoai chiên cô cầm. Ji-eun quăng túi xuống bàn, ngồi phịch cạnh anh: “Nhớ anh chứ chi, mà anh hôi quá, đi tắm đi.” Min-suk cười khẩy: “Hôi thì đừng ngồi gần, nhớ cái gì nổi?” Cô nhún vai: “Nhớ thì nhớ, anh quản được không?”
Min-suk kéo cô sát lại, tay nghịch tóc: “Nhớ thật hay kiếm cớ ăn ké đồ nhà anh?” Ji-eun đẩy tay anh ra, cười: “Cả hai, được chưa?” Không khí chợt im, anh cúi xuống hôn cô, Ji-eun đáp lại, tay luồn qua áo anh. “Không tắm mà đòi hôn hả?” cô thì thầm, nhưng không đẩy ra. Min-suk cười: “Tắm sau, giờ anh muốn em đã.”
Họ ngã xuống sàn, Ji-eun nằm dưới, Min-suk cởi áo khoác cô, để lộ áo thun mỏng. “Em đẹp thật,” anh nói, tay tụt quần mình, chạm vào cô. Ji-eun đỏ mặt: “Nhẹ thôi, sàn cứng lắm.” Anh gật: “Ừ, anh chậm thôi.” Anh nhẹ nhàng đi vào, cảm giác ấm áp bao quanh, cả hai nhịp nhàng giữa tiếng sàn kêu cọt kẹt.
“Thích không?” Min-suk hỏi, nhịp đều, tay vuốt hông cô. Ji-eun rên khẽ: “Thích… sâu hơn đi anh.” Anh đẩy sâu, mỗi lần làm cô cong người, hơi thở dồn dập. “Đã thật,” cô thì thầm, tay bấu vai anh, mắt nhắm hờ. Min-suk cười: “Em sướng là anh sướng.” Anh tăng nhịp, tay đỡ lưng cô, cảm giác gần gũi tràn đầy.
“Cảm giác sao?” anh hỏi, mồ hôi lăn trên trán. Ji-eun gật: “Đã lắm… nhanh chút anh.” Anh nhích nhanh, sàn rung nhẹ, cô rên to hơn: “Gần rồi…” Cơ thể cô căng lên, đạt đỉnh, Min-suk cũng không kìm được, hòa cùng cô, cả hai thở hổn hển, nằm dài trên sàn.
“Đã thật,” Min-suk nói, vuốt tóc cô. Ji-eun cười mệt: “Đã thì đã, mà sàn cứng đau lưng quá.” Anh bật cười: “Lần sau lên giường nhé?” Cô liếc anh: “Coi chừng anh, lần sau em bắt tắm trước.” Họ nằm đó, quần áo lộn xộn, túi khoai chiên lăn lóc trên bàn, căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở xen chút cười khúc khích.