Tại một khách sạn năm sao ở trung tâm Incheon, ánh đèn chùm lộng lẫy chiếu sáng căn phòng hội nghị vừa tan họp. Hyejin, một cô nhân viên mới với đôi môi mọng đỏ và dáng người thon thả trong bộ váy công sở ôm sát, đang lúi húi thu dọn tài liệu trên bàn. Cô khẽ thở dài, tay vuốt lại lọn tóc rơi xuống trán, mắt lướt qua chiếc điện thoại rung lên từng hồi – tin nhắn từ bạn trai đòi hỏi sự chú ý. Đột nhiên, tiếng giày da gõ nhịp đều đều vang lên phía sau khiến cô giật mình quay lại. Ông Park, sếp tổng của cô, đứng đó với nụ cười nhạt trên môi, tay đút túi quần, ánh mắt lướt từ đầu xuống chân cô không chút che giấu.
“Hyejin, làm thêm giờ à? Cô đúng là chăm chỉ thật,” ông Park lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy ý tứ. Ông tiến lại gần, mùi nước hoa đắt tiền thoảng qua làm Hyejin khẽ nhíu mày.
“Dạ, em chỉ dọn dẹp chút thôi ạ. Sếp chưa về sao?” Hyejin đáp, tay siết chặt xấp giấy, cố giữ vẻ tự nhiên dù tim đập thình thịch. Cô biết ông Park không phải kiểu sếp chỉ dừng lại ở lời nói suông.
Ông Park bật cười khàn, bước sát hơn cho đến khi Hyejin cảm nhận được hơi thở nóng ấm của ông phả vào gáy. “Về làm gì? Ở nhà chỉ có bà vợ già khó tính. Tôi thích ở đây hơn, nhất là khi có cô.” Ông đặt tay lên eo cô, ngón tay thô ráp luồn qua lớp vải mỏng, chậm rãi trượt xuống.
Hyejin cắn môi, muốn đẩy ra nhưng cơ thể lại như bị đóng băng. “Sếp… đừng mà, lỡ ai thấy thì sao…” cô thì thào, giọng run run.
“Thấy thì đã sao? Tôi là sếp ở đây, ai dám nói gì?” Ông Park gầm gừ, kéo mạnh cô vào lòng, môi ông tìm đến cổ cô, cắn nhẹ. Hyejin thở hổn hển, tay vô thức bấu vào vai ông. Chỉ vài giây sau, ông đẩy cô dựa vào bàn họp, váy bị xốc lên, tiếng vải rách khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng.
“Đừng căng thẳng, tôi sẽ làm cô sướng,” ông thì thầm, tay lần mò xuống dưới trong khi Hyejin nhắm mắt, vừa chống cự vừa buông xuôi. Tiếng thở dốc hòa lẫn với âm thanh nhục dục dần lấp đầy căn phòng, giữa đống tài liệu rơi vãi và ánh đèn mờ ảo. Liệu cánh cửa kia có bất ngờ bật mở, hay bí mật này sẽ mãi chôn vùi trong bốn bức tường?