Tần Tuyết Dao ngồi bệt trên sàn phòng trọ nhỏ ở Hàng Châu, tay cầm kim chỉ, mắt lướt qua bộ cosplay hầu gái màu đen trắng vừa may xong. “Đẹp hơn tưởng tượng,” cô lẩm bẩm, đứng dậy mặc thử, váy ngắn viền ren xòe ra, tóc dài buộc lệch lòa xòa trước mặt. Cô kéo ghế gỗ ra giữa phòng, nhìn đống hàng tồn trên bàn: “Khách hôm nay hỏi nhiều, mệt thật.” Tiếng mưa tí tách ngoài cửa sổ làm cô thấy buồn buồn.
Cô lấy hộp đồ chơi tự chế từ ngăn kéo – một món nhỏ bằng silicon, tự gắn thêm ren để “hợp concept”. “Thử chút cho vui,” Tuyết Dao tự nhủ, ngồi lên ghế, vén váy, đặt chân lên mép bàn. Tay cô chạm món đồ, bật nút rung, cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay lan qua da. “Nhột ghê,” cô cười khẽ, đẩy nó lướt qua mép vải, ngón tay siết chặt ghế, tiếng rung hòa với tiếng mưa bên ngoài. “Nhạc nền tự nhiên thế này, thích thật,” cô lẩm bẩm, nghiêng người, tay xoay nhẹ, cảm giác trơn tru như nước làm cô thở dốc.
Cô kéo ren váy sang bên, tay ấn sâu hơn, nhịp đều như nhịp mưa rơi. “Nhanh chút đi, đừng chậm mãi,” cô thì thào với chính mình, mắt liếc cửa sổ, sợ ai đó nghe thấy. Tiếng ghế kêu kẽo kẹt xen tiếng nước nhỏ giọt từ mái hiên, cô cong lưng, đạt đỉnh, tay buông đồ chơi, để nó lăn xuống sàn, hơi thở rối loạn.
Tuyết Dao ngồi im, nhìn mưa qua khe rèm, lòng nhẹ nhõm xen chút ngượng. “Làm xong thấy khỏe hẳn,” cô cười, với tay lấy chai nước, uống một ngụm, nước tràn ra cằm. Cô đứng dậy, cởi bộ cosplay, gấp gọn vào hộp: “Mai bán hàng tiếp, kiểu này phải nghỉ sớm nữa.” Tiếng mưa nhỏ dần, cô nằm xuống giường, lẩm bẩm: “Cosplay xong mà đã thế này, lần sau thử kiểu khác xem.” Phòng trọ yên tĩnh, chỉ còn tiếng cô thở đều, ghế gỗ vẫn lặng im giữa sàn.