Hác Diệp Thu ngồi trên sàn phòng trọ nhỏ ở Thẩm Dương, tay cầm điện thoại, mắt lướt qua clip vừa quay ở phòng gym. “Cơ đẹp thật, đăng luôn,” cô lẩm bẩm, cười tự mãn, ngón tay bấm upload lên mạng. Cô mặc áo crop top xám, quần legging bó, mồ hôi còn đọng trên vai sau buổi tập. Điện thoại rung liên tục, đồng nghiệp nhắn: “Diệp Thu, dáng đẹp quá, gym kiểu gì vậy?” Cô đỏ mặt, gõ lại: “Tập lung tung thôi, đừng khen nhiều.”
Cô đứng dậy, đặt điện thoại dựa tường, góc quay vẫn chạy vì quên tắt. “Hôm nay mệt mà vui,” cô nói, lấy chai nước uống một ngụm, nước tràn xuống cằm. Cô ngồi lên ghế nhỏ, tay lần xuống legging, nghĩ: “Clip đẹp thế, tự thưởng chút đi.” Cô lấy món đồ chơi nhỏ từ túi gym, bật rung, cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay lan qua da. “Nhột thật,” cô thì thầm, kéo quần xuống, đặt nó lướt qua mép vải, tay siết chặt ghế, tiếng rung hòa với tiếng xe ngoài ngõ.
Cô nghiêng người, tay đẩy sâu hơn, nhịp đều như nhịp thở sau khi chạy bộ. “Nhanh chút đi, đừng chậm,” cô tự nhủ, mắt liếc điện thoại, tưởng tượng khán giả khen dáng đẹp. Tiếng xe honda rú ngoài ngõ làm cô giật mình: “Đừng ồn nữa, phá hỏng hết!” Cô cười khẽ, tay xoay nhẹ, cảm giác trơn tru như nước làm cô thở dốc. Cô đạt đỉnh, tay buông đồ chơi, để nó lăn xuống sàn, hơi thở rối xen tiếng tin nhắn rung lên.
Diệp Thu ngồi im, nhìn clip vẫn quay, vội tắt đi: “May mà không ai thấy.” Cô đứng dậy, kéo quần lên: “Tập xong mà sướng thế này, mai đi gym tiếp.” Điện thoại lại rung, đồng nghiệp nhắn: “Clip hay thật, làm thêm đi!” Cô cười lớn, lòng nhẹ nhõm, lấy khăn lau mồ hôi, rồi nằm xuống giường, ngủ thiếp đi giữa tiếng xe xa dần.