Shouta vừa tháo tai nghe ra khỏi tai, đặt chiếc điện thoại xuống bàn, thì tiếng gõ cửa vang lên dồn dập. Anh nhíu mày, lẩm bẩm: “Ai mà gấp thế không biết…” rồi đứng dậy mở cửa. Trước mặt anh là Rina, cô hàng xóm tầng dưới, tóc ướt nhẹp, áo phông dính chặt vào người vì mưa. “Shouta-san, cứu em với! Nhà em bị ngập, nước tràn hết rồi!” – cô nói, giọng hốt hoảng nhưng vẫn giữ nét duyên dáng đặc trưng.

“Ngập á? Sao nổi vậy?” – Shouta hỏi, tay với lấy chiếc khăn treo gần đó đưa cho cô. Rina nhận khăn, lau mặt, cười ngượng. “Ống nước vỡ, em không biết sửa. Anh giúp em được không?” Shouta gật đầu, theo cô xuống tầng dưới. Căn hộ nhỏ của Rina đúng là một mớ hỗn độn, nước lênh láng khắp sàn. Anh xắn tay áo, bắt đầu dọn dẹp cùng cô, vừa làm vừa trò chuyện.

“Shouta-san, anh giỏi thật đấy. Em vụng về quá, chắc không sống một mình nổi,” – Rina nói, ánh mắt lấp lánh nhìn anh. Shouta cười nhẹ. “Có gì đâu, ai chẳng phải học dần.” Họ làm việc đến tận khuya, mồ hôi nhễ nhại, và khi mọi thứ ổn thỏa, Rina rót hai cốc nước, mời anh ngồi nghỉ trên sofa.

“Cảm ơn anh nhiều lắm. Không có anh chắc em khóc mất,” – cô nói, ngồi sát lại, vai chạm vai. Shouta quay sang, bắt gặp ánh mắt Rina – trong veo nhưng đầy ý tứ. “Không có gì… mà em ngồi gần thế, không ngại à?” – anh hỏi, giọng nửa đùa. Rina bật cười, đặt tay lên đùi anh. “Ngại gì đâu, anh tốt với em mà.”

Không khí chợt nóng lên. Shouta cúi xuống, hôn nhẹ lên môi Rina, cô không né, ngược lại còn đáp lại, tay ôm lấy cổ anh. Họ ngã xuống sofa, áo Rina bị kéo lên, để lộ làn da trắng mịn. Shouta hôn từ cổ xuống ngực cô, tay lần vào quần, cởi bỏ lớp vải mỏng. Rina thở dốc, khẽ rên khi anh tiến vào, nhịp nhàng nhưng không vội vã. “Shouta-san… chậm chút…” – cô thì thầm, nhưng cơ thể lại hòa theo anh. Tiếng thở hòa quyện trong căn hộ nhỏ, mồ hôi lăn dài trên trán cả hai.

Sau một lúc, họ nằm cạnh nhau, Rina gối đầu lên tay anh, cười khúc khích. “Lần sau nhà em hỏng gì nữa, anh vẫn qua giúp chứ?” Shouta nhếch môi. “Ừ, nhưng đừng làm vỡ ống nước nữa đấy.” Cả hai bật cười, không hoa mỹ, không kịch tính – chỉ là một khoảnh khắc rất thật giữa hai người hàng xóm trong cuộc sống thường nhật ở Nhật Bản. Shouta nhìn Rina, tự nhủ cô đúng là xinh tươi, và đêm nay, họ đã gần nhau hơn cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

Húp Cái Lồn Mọng Nước Của Cô Em Hàng Xóm Xinh Tươi
Húp Cái Lồn Mọng Nước Của Cô Em Hàng Xóm Xinh Tươi