Trần Tiểu Mai đứng giữa studio nhỏ ở Quảng Châu, tay run run cởi áo khoác, để lộ thân hình trần truồng trước ánh đèn trắng sáng chói. “Chụp nhanh đi, tôi lạnh lắm rồi!” cô nói, giọng hơi gắt, mắt liếc nhiếp ảnh gia Lý Đông đang chỉnh máy ảnh. Tiểu Mai, 27 tuổi, làm công nhân may nhưng mới thử sức làm người mẫu khỏa thân để kiếm thêm tiền, còn Lý Đông, một tay chụp ảnh tự do, thở dài: “Đừng căng thẳng, tôi làm nhanh đây, đứng tự nhiên chút!”
Tiểu Mai hít sâu, cố giữ dáng, tay che ngực một cách vụng về, nghĩ thầm: “Làm thế này ngại thật, nhưng tiền tốt hơn đi may cả tháng.” Lý Đông bấm máy, tiếng “tách tách” vang lên đều đặn: “Xoay qua trái chút, đẹp lắm, đừng che ngực nữa, tự nhiên đi!” Cô đỏ mặt, buông tay, để lộ cặp ngực nhỏ và làn da trắng hơi rám nắng vì làm việc ngoài trời lâu năm.
“Anh chụp xong chưa? Tôi không quen đứng kiểu này,” Tiểu Mai càu nhàu, chân bắt đầu mỏi. Lý Đông cười nhẹ: “Gần xong rồi, cô đẹp tự nhiên, không cần lo.” Anh điều chỉnh ánh sáng, chụp thêm vài góc, mắt tập trung vào máy ảnh chứ không nhìn cô quá lâu. Tiểu Mai liếc anh, thấy anh nghiêm túc, bớt ngại hơn, nghĩ: “Cũng không tệ, ít ra anh ta không sàm sỡ.”
Tiếng máy ảnh dừng lại, Lý Đông ngồi xuống xem ảnh: “Xong rồi, cô xem thử đi, đẹp lắm.” Tiểu Mai mặc áo khoác vào, bước tới nhìn màn hình, hơi ngạc nhiên: “Ờ… trông cũng được, không xấu như tôi nghĩ.” Lý Đông gật đầu: “Cô chụp lần đầu mà ổn đấy, lần sau làm tiếp không?” Cô ngập ngừng: “Để tôi nghĩ đã, đứng khỏa thân thế này căng thẳng thật.”
Cô ngồi xuống ghế, lấy chai nước uống, tay vẫn run nhẹ: “Anh làm nghề này lâu chưa? Có hay gặp mấy cô như tôi không?” Lý Đông lau máy ảnh, đáp: “Lâu rồi, nhưng không nhiều người mới như cô, đa số quen việc hết.” Tiểu Mai cười khổ: “Tôi làm vì tiền thôi, không quen cũng phải cố.” Anh nhìn cô, gật gù: “Hiểu mà, ai cũng có lý do.”
Điện thoại reo – bạn cô hỏi tối nay có đi ăn không. “Không đi đâu, mệt lắm,” Tiểu Mai trả lời, cúp máy, quay sang Lý Đông: “Ảnh này bán được bao nhiêu vậy?” Anh nhún vai: “Tùy khách, nhưng lần này cô được kha khá, yên tâm.” Cô gật đầu, nghĩ: “Làm thêm vài lần nữa chắc đủ tiền gửi về nhà.”
Lý Đông thu dọn đồ, Tiểu Mai đứng dậy mặc quần: “Cảm ơn anh, lần sau tôi gọi.” Anh cười: “Ừ, cứ thoải mái.” Cô rời studio, bước chân nhẹ hơn, dù vẫn còn chút ngượng trong lòng.