Âu Dương Tiểu Hạ ngồi bệt trên sàn phòng trọ nhỏ ở Bắc Kinh, tay cầm ly trà sữa đã hết đá, mắt lướt qua đôi giày múa bám bụi. “Tập hủy đúng ngày mệt,” cô lẩm bẩm, xoa chân đau, giọng hơi cáu. Căn hộ yên tĩnh, chỉ có tiếng loa cũ rè rè phát nhạc dân ca từ điện thoại. Cô bật dậy, lục túi tìm hộp kẹo, nhưng chỉ thấy vỏ rỗng. “Lại quên mua, đúng là mình,” cô tự cười, lắc đầu.

Cô nằm dài lên ghế bành cũ, váy tập múa mỏng vắt qua tay vịn, để lộ chân thon dài sau buổi tập. “Thôi thì nghỉ ngơi kiểu khác,” Tiểu Hạ thì thầm, tay phải lần xuống mép váy, chạm vào vùng kín qua lớp vải cotton. Ngón tay cô vuốt nhẹ, cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay lan lên, làm cô khẽ rùng mình. “Thoải mái thật,” cô nói nhỏ, mắt nhắm hờ, để mặc tiếng nhạc dẫn dắt tâm trí.

Cô kéo váy lên, tay luồn sâu hơn, ngón giữa miết quanh mép, từng nhịp đều như bước múa cô thuộc lòng. “Nhột quá…” cô lẩm bẩm, tay trái gác lên trán, cảm giác ấm dần từ bụng dưới. Tiếng loa chợt rè to, cô giật mình, cười khẽ: “Nhạc cũng biết hùa theo à?” Tay cô đẩy nhanh, ngón tay lùa vào khe, cảm giác trơn tru như lụa làm cô cong lưng, hơi thở dập dồn hòa với tiếng nhạc đứt quãng.

“Thích thật, sao giờ mới thử?” Tiểu Hạ tự hỏi, giọng nghèn nghẹt, tay phải xoay nhẹ, tạo cảm giác lạ như bước xoạc chân trên sàn tập. Cô kéo gối kê dưới hông, tay vẽ vòng, tiếng vải ghế kêu xột xoạt xen tiếng loa cũ. “Nhanh chút đi…” cô thì thào, đẩy sâu, cảm giác rạo rực tràn lên, cô run nhẹ, rồi thả lỏng khi đạt đỉnh, tay ướt át buông xuống.

Tiểu Hạ nằm im, thở dài, nhìn trần nhà loang vết ố. “Mệt mà vui,” cô cười, với tay tắt loa, im lặng bao trùm. Cô đứng dậy, lấy chai nước trong tủ, uống ừng ực, nước tràn ra cằm. “Mai phải tập bù, kiểu này đau chân thêm,” cô lẩm bẩm, vuốt tóc xám, lòng nhẹ nhõm. Giày múa vẫn nằm im, cô nhặt lên, đặt gọn vào góc, rồi ngã xuống giường, ngủ thiếp đi.

Nữ Sinh Trường Múa Bale China 2022 Tự Chơi Lồn Khi Ở Một Mình
Nữ Sinh Trường Múa Bale China 2022 Tự Chơi Lồn Khi Ở Một Mình