Hoàng Diệu – cái tên mà ai cũng biết trong giới giải trí, từ lần đầu tôi thấy cô trên TV với gương mặt xinh như hoa hậu và thân hình nóng bỏng, tôi đã không thể quên. Tôi, một gã làm nghề chụp ảnh tự do, từng mơ mộng được gần gũi em, dù chỉ là thoáng qua. Một tối thứ bảy, sau buổi tiệc tùng với đám bạn, tôi nhận được tin nhắn từ số lạ: “Anh có muốn gặp em không? – Hoàng Diệu”. Nghĩ là đùa, nhưng tôi vẫn đánh liều chạy xe đến một quán cà phê kín đáo ở ngoại ô, nơi ánh đèn vàng từ những chùm đèn treo lơ lửng trên cao tạo không gian mờ ảo, tiếng nhạc jazz chậm rãi vang lên từ loa.
Tôi đẩy cửa bước vào, em ngồi ở góc khuất, áo sơ mi trắng mỏng để lộ ngực căng tròn, quần short ngắn ôm sát mông cong. Cô ngước lên, cười “Anh đến nhanh thế, ngồi đi”. Tôi ngồi xuống, tim đập thình thịch, chưa kịp nói gì thì cô ghé sát “Chơi với em không?”. Tôi gật, tay run run kéo áo cô lên, ngực trắng hiện ra, núm hồng nổi rõ, tụt quần, lồn hồng ướt át lồ lộ. Tôi cởi đồ, đẩy em nằm ngửa trên ghế đệm dài trong góc quán, đè cô xuống, đút cu vào lồn, nhấp mạnh, cô rên “Sướng quá anh ơi”, lồn siết chặt, nước chảy xuống đệm, tiếng lồn kêu tí tách hòa với tiếng nhạc.
Tôi kéo cô đứng lên, lật cô chổng mông kiểu doggy, tay chống vào quầy bar nhỏ trong phòng, bờ mông cong chĩa lên, tôi đứng sau, nhét cu vào từ sau, nhấp sâu, cô gào “Địt em đi anh, mạnh nữa”, mông rung dưới tay tôi, nước lồn bắn ra, nhỏ xuống sàn gỗ bóng. Tôi mê mẩn cái lồn ấy, như đang chìm vào một cảnh phim jav đầy đam mê trong không gian mờ ảo của quán cà phê. Tôi đổi kiểu, để em ngồi lên bàn gỗ tròn giữa phòng, banh chân cô ra, nhét cu vào tiếp, nhấp nhanh, tiếng nước lồn kêu nhẹp nhẹp át cả tiếng nhạc, cô rên “Sướng… anh đụ mạnh nữa đi”, tay bám mép bàn, bàn kêu lạch cạch.
Tôi luồn tay vuốt lưng cô, nhấp sâu, em giật người “Em ra rồi anh ơi”, nước bắn ra tung tóe, tôi cũng ra ngoài, rơi xuống ngực cô. Xong, cô ôm tôi, thở dốc, cười “Chịch em sướng thật, lần sau anh đến nữa nhé”. Tôi gật “Chắc chắn, em nổi tiếng có khác”. Trong quán cà phê, từ ghế đệm đến quầy bar, tôi và em đụ nhau, cái cảnh này chân thực đến mức tôi chỉ muốn tin là có thật.