Kamolrat Srisuwan ngồi bệt trên sàn phòng trọ nhỏ ở Chiang Mai, tay cầm cái quạt tay cũ, mắt lướt qua giỏ xoài chín để quên trên bàn. “Hôm nay bán hết sớm, thích thật,” cô lẩm bẩm, quạt phành phạch, tóc dài đen nhánh dính mồ hôi sau buổi đứng quầy bán hoa quả dầm. Mùi xoài chín thoảng khắp phòng, cô đứng dậy, lấy chai nước trong tủ, uống ừng ực, nước tràn xuống cằm. “Mệt mà vui, tự thưởng chút đi,” cô cười khẽ, với tay lấy món đồ chơi màu đỏ từ hộp gỗ dưới giường – thứ cô mua online tuần trước.

Cô nằm ngửa trên chiếu tre, váy ngắn nhàu nhĩ vắt qua ghế, để lộ chân thon rám nắng từ ngày chạy chợ. “Thử cái này xem sao,” Kamolrat thì thào, tay bật nút rung, cảm giác mát lạnh từ đầu ngón tay lan qua da khi cô đặt nó chạm vùng kín qua lớp vải mỏng. “Nhột ghê,” cô lẩm bẩm, kéo váy lên, tay lùa đồ chơi trượt qua mép, nhịp chậm như nhịp hát rong cô hay ngân nga. Tiếng trẻ con chơi ngoài ngõ vọng vào, cô giật mình: “Chơi nhỏ thôi, đừng ồn nhé!” Tay cô đẩy sâu hơn, ngón tay siết mép chiếu, tiếng rung hòa với tiếng quạt kêu kẽo kẹt, cảm giác mượt như nước làm cô thở dốc. “Nhanh chút đi, sướng thật,” cô tự nói, mắt nhắm hờ, cong lưng khi niềm vui tràn ngập, đạt đỉnh, tay buông đồ chơi lăn qua góc chiếu.

Kamolrat ngồi dậy, vuốt tóc ướt mồ hôi, cười ngượng: “Làm xong thấy khỏe hẳn, hay thật.” Cô với tay lấy quả xoài, bóc vỏ, cắn một miếng ngọt lịm: “Đồ chơi này đáng tiền ghê.” Tiếng trẻ con ngoài ngõ nhỏ dần, cô đứng dậy mở cửa sổ, gió mát lùa vào, làm bay mùi xoài quanh phòng. “Mai phải đi chợ sớm,” cô lẩm bẩm, nhìn chiếc quạt vẫn kêu đều, lòng nhẹ nhõm. Cô gấp váy, cất đồ chơi vào hộp, rồi nằm xuống chiếu, ngân nga một khúc hát rong, ngủ thiếp đi giữa không gian yên bình.

Siêu Phẩm Gái Lầu Xanh Thái Lan Tự Sướng Cái Lồn Nứng
Siêu Phẩm Gái Lầu Xanh Thái Lan Tự Sướng Cái Lồn Nứng