Tiệm cà phê nhỏ góc đường vắng, tivi treo tường đang bật một đoạn phim sex Việt Nam sinh viên cũ kỹ, âm thanh rên rỉ khe khẽ lẫn vào tiếng xe máy chạy qua ngoài phố. Linh ngồi góc bàn, tay cầm cốc cà phê nguội ngắt, mắt lườm thằng Khoa đứng ngoài cửa kính, ra hiệu cho cô ra ngoài. “Đm, thằng này rảnh vl, gọi tao ra làm gì giữa đêm?” – Linh lẩm bẩm, vứt tờ 50 nghìn lên bàn rồi xách túi bước ra.
Khoa đội mũ đen, áo đen rộng thùng thình, quần jeans rách gối, dựa vào tường hút thuốc. Thấy Linh, nó nhếch mép: “Mày chậm chạp vl, qua đây tao chỉ cái này hay lắm!” Linh mặc quần trắng ngắn ôm sát, áo xanh lá mỏng dính, liếc nó: “Cái gì hay? Đừng bảo tao ra xem mày hút thuốc nghen!” Khoa cười khẩy, dụi điếu thuốc xuống đất, kéo tay Linh vào con hẻm nhỏ cạnh tiệm cà phê: “Đi theo tao, nhanh!”
Hẻm tối, chỉ có ánh đèn đường hắt vào loang lổ, thỉnh thoảng vài người đi bộ lướt qua đầu hẻm. Khoa đẩy Linh sát vào tường, tay luồn xuống mép quần trắng của cô: “Chỗ này kín, mày đừng sợ!” Linh chửi nhỏ: “Đm, mày điên à? Ngoài đường đấy!” Nhưng cô không đẩy ra, chỉ liếc quanh xem có ai không. Khoa kéo khóa quần jeans, cúi người vừa đủ để không lộ liễu. Từ xa nhìn lại, chỉ thấy bóng thằng đội mũ đen cúi xuống, cái quần trắng tụt nhẹ dưới ánh đèn mờ, hai chân Linh hơi dạng ra – đủ hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng chẳng ai thấy rõ.
Khoa nhấp nhanh, tay bám vào tường, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Linh. Cô cắn môi, áo xanh xộc xệch, mồ hôi lăn dài trên má: “Nhanh lên, tao không đứng lâu được đâu!” Khoa thì thào: “Ráng tí, sướng mà!” Tiếng giày lẹp kẹp của ai đó đi ngang đầu hẻm vang lên, cả hai khựng lại, giả vờ đứng thẳng như đang nói chuyện. Người kia đi qua, chẳng nghi ngờ gì. Khoa lại tiếp tục, đẩy mạnh hơn, Linh rên khe khẽ, tay bấu chặt vai nó: “Đệt, mày làm mạnh vl!”
Vài phút sau, Khoa thở hổn hển, kéo quần lên, còn Linh chỉnh lại quần trắng, mặt đỏ bừng: “Đm, lần sau đừng rủ tao kiểu này, sợ chết mẹ!” Khoa cười đểu, vỗ lưng cô: “Sợ mà mày thích vl, đừng chối!” Linh liếc xéo: “Thích cái con khỉ, về đây!” Rồi cô quay lại tiệm cà phê, ngồi phịch xuống ghế, giả vờ cầm cốc cà phê lên uống như chưa có gì xảy ra, trong khi Khoa đứng ngoài hẻm châm điếu thuốc mới.