Kenta vừa rửa xong đống bát trong bếp, tay còn ướt nước, anh với lấy chiếc khăn lau qua loa rồi nhìn ra cửa sổ. Chị Mai, hàng xóm bên cạnh, đang tưới cây ngoài sân vườn nhỏ, chiếc áo thun mỏng ôm sát người dưới ánh đèn vàng nhạt. Anh hắng giọng, mở cửa bước ra, giả vờ tự nhiên: “Chị Mai, tưới cây muộn thế này không mệt à?”
Mai quay lại, cười nhẹ, đặt bình tưới xuống. “Ừ, hôm nay bận quá, giờ mới rảnh. Còn em, rửa bát xong rồi hả?” – chị hỏi, giọng thân thiện như mọi ngày. Kenta gật đầu, tiến lại gần, tay đút túi quần để giấu vẻ hồi hộp. “Chị ra sân ngồi với em một lát đi, tối mát mà,” – anh nói, chỉ tay về phía chiếc ghế gỗ dưới gốc cây.
Mai ngập ngừng, rồi gật. “Ừ, cũng được, nghỉ chút vậy.” Hai người ngồi xuống, im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng côn trùng kêu rả rích. Kenta liếc nhìn Mai, ánh mắt chị dưới ánh đèn lộ ra nét dịu dàng nhưng cũng đầy sức hút. “Chị Mai, em hỏi thật nhé… chị sống một mình lâu vậy, không buồn sao?” – anh hỏi, giọng thấp nhưng tò mò.
Mai bật cười, quay sang nhìn anh. “Thỉnh thoảng cũng buồn chứ. Sao, em định an ủi chị à?” Kenta nhếch môi, tiến sát hơn, tay khẽ chạm vào tay chị. “Nếu chị muốn, em sẵn sàng,” – anh nói, ánh mắt không rời khỏi chị. Mai không đáp, nhưng cũng không rút tay lại, hơi thở chị hơi rối khi Kenta cúi xuống, hôn nhẹ lên môi.
Chỉ vài giây, họ đứng dậy, không nói gì thêm. Kenta kéo Mai ra góc sân, nơi cỏ mềm và kín đáo. Anh đẩy chị tựa vào thân cây, tay luồn vào áo, cởi nhanh lớp vải mỏng. Mai thở dốc, ôm lấy cổ anh, để anh hôn từ cổ xuống ngực. “Kenta… đừng mạnh quá…” – chị thì thầm, nhưng cơ thể lại đáp ứng. Anh kéo quần chị xuống, tiến vào ngay trên cỏ, nhịp nhàng nhưng đầy nhiệt tình. Tiếng rên khe khẽ của Mai hòa cùng tiếng lá xào xạc, mồ hôi lăn dài trên lưng cả hai. Sau một lúc, họ dừng lại, nằm xuống cỏ, thở hổn hển.
“Chị ổn không?” – Kenta hỏi, giọng hơi lo. Mai cười, vuốt tóc anh. “Ổn, nhưng lần sau đừng liều thế này, hàng xóm thấy thì chết.” Kenta cười lớn, kéo chị ngồi dậy. “Vậy lần sau vào nhà em nhé.” Họ chỉnh lại quần áo, trở về như chưa có gì, chỉ để lại khoảnh khắc rất thật giữa sân vườn – một sự gần gũi đời thường, không hoa mỹ, đúng chất cuộc sống Nhật Bản giản dị nhưng đầy cảm xúc.