Trịnh Thục Huyên đứng trước quầy lễ tân nhà nghỉ gần trạm xe buýt ở Nam Kinh, tay đút túi áo đen, mắt liếc Tạ Viễn Đình đang lúng túng xách túi. “Anh trễ hẹn lần nữa, vào đây em xử lý luôn,” cô hậm hực, giọng hơi cáu. Viễn Đình gãi đầu: “Tại ống nước hỏng, em đừng giận, anh đền mà.” Cô hừ nhẹ, kéo anh vào phòng: “Đền kiểu gì, quay clip cho em là được.”

Phòng nhỏ, giường lót ga trắng, đồng hồ treo tường tích tắc đều. Thục Huyên đặt điện thoại lên bàn, góc quay hướng giường: “Bật đi, anh đừng làm hỏng.” Viễn Đình cười ngượng: “Em quay thật à? Không ngại hả?” Cô nhún vai: “Ngại gì, kỷ niệm thôi.” Anh bật camera, ngồi xuống giường, cô leo lên, áo đen bó sát ôm thân hình thon thả.

“Nhẹ chút em, anh mệt rồi,” Viễn Đình nói, tay cởi quần, để cô chạm vào. Thục Huyên gật, vén áo lên qua ngực, ngồi xuống anh, cảm giác ấm từ anh lan qua da. “Thích không anh?” cô hỏi, tay bấu vai anh, nhịp chậm như nhịp đồng hồ. Anh vuốt đùi cô, đẩy hông lên, tiếng ga giường xột xoạt hòa với tiếng tích tắc. “Đã thật, em làm anh quên mệt luôn,” anh cười, tay siết eo cô qua áo đen. Thục Huyên nhếch môi: “Nhanh chút đi, đừng để em chờ thêm.” Anh tăng nhịp, tiếng đồng hồ dường như to hơn, cả hai đạt đỉnh, cô ngã lên anh, thở dốc.

“Em làm anh sướng thật,” Viễn Đình nói, vuốt tóc cô. Thục Huyên cười mệt, chỉnh áo: “Sướng thì lần sau đừng trễ, em mệt lắm.” Anh gật: “Ừ, anh nhớ.” Cô đứng dậy, tắt camera: “Clip này em giữ, đừng hòng lấy.” Viễn Đình cười lớn, kéo cô ngồi lại: “Đi tắm không, anh bẩn hết rồi.” Cô hừ: “Tắm đi, em xem phim đây.” Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng cô lẩm bẩm chọn phim kinh dị trên điện thoại.

Tư Thế Cưỡi Ngựa Của Em Học Sinh China Anh Nào Chả Mê
Tư Thế Cưỡi Ngựa Của Em Học Sinh China Anh Nào Chả Mê