Tại một quán cà phê nhỏ ở Kyoto, tiếng máy xay cà phê kêu rè rè hòa lẫn với tiếng thìa khuấy ly nhẹ nhàng. Ông Sato, một thầy giáo già đã nghỉ hưu với mái tóc bạc phơ và cặp kính dày, ngồi ở góc bàn, tay lật cuốn sách cũ. Đối diện ông là Emi, một phụ nữ trẻ với mái tóc đen dài óng ả và chiếc áo len mỏng ôm sát, đang nhấp ngụm cà phê, mắt lấp lánh tò mò. Cô là vợ của Taro – học trò cũ của ông Sato – đến nhờ ông tư vấn về việc học thêm cho con trai.
“Sato-sensei, cảm ơn thầy đã dành thời gian gặp em,” Emi nói, giọng nhẹ nhàng, cúi đầu kính cẩn. Ông Sato cười hiền, đẩy kính lên: “Không có gì, Emi-san. Taro là học trò giỏi của tôi, giúp gia đình cậu ấy là niềm vui.” Nhưng ánh mắt ông lướt qua vai cô, dừng lại ở đường cong dưới lớp áo, không giấu nổi ý nghĩ khác.
Emi ngẩng lên, vô tình để tay chạm vào tay ông khi với lấy cốc nước. “Thầy vẫn khỏe mạnh thật, nhìn không giống đã nghỉ hưu,” cô nói, cười nhẹ. Ông Sato nhếch môi, nắm lấy tay cô: “Emi-san, cô khen làm tôi ngại. Nhưng cô đẹp thế này, Taro thật có phúc.” Emi đỏ mặt, rút tay lại: “Thầy… đừng nói vậy, em chỉ là người bình thường thôi.”
Không khí bỗng căng lên. Ông Sato đứng dậy, ra hiệu: “Đi dạo chút không? Tôi biết chỗ yên tĩnh gần đây.” Emi ngập ngừng, nhưng gật đầu. Chỉ vài phút sau, cả hai đã ở trong một nhà nghỉ nhỏ, ánh đèn mờ ảo chiếu lên giường đôi. Ông Sato kéo Emi sát lại, tay luồn vào áo cô, bóp mạnh cặp vú căng tròn. “Thầy… không được đâu…” Emi thì thào, nhưng không đẩy ra.
Ông Sato cởi quần, con cặc già nhưng vẫn cứng ngắc bật ra: “Em ngon quá, để thầy dạy em chút nhé.” Ông đè cô xuống giường, xé quần lót ra, đâm thẳng vào lồn ướt át. “A… Sato-sensei, mạnh quá…” Emi rên lên, tay bấu chặt ga giường. Ông gầm gừ: “Taro không làm em sướng thế này, đúng không?” Ông thúc mạnh, từng cú dồn dập khiến Emi hét lên: “Sướng… thầy địt em nữa đi!”
Tiếng da thịt va chạm vang khắp phòng, ông Sato bóp mông cô: “Em dâm lắm, thầy thích!” Emi cong người, rên rỉ: “Thầy… em ra mất!” Ông tăng tốc, bắn tinh ngập lồn cô, cả hai thở hổn hển. Emi nằm đó, mắt mờ sương: “Taro không biết đâu, đúng không?” Ông Sato cười nham nhở: “Chỉ mình thầy với em thôi.” Tiếng điện thoại reo – Taro gọi. Emi giật mình, nhưng không nhấc máy.